Tiểu tử thối!
Chiếc xe thể thao chạy chậm đến mức cản trở dòng xe cộ phía sau!
Cũng không biết Tiện Tiện giờ ra sao rồi, nhưng chỉ chắc một điều là, bây giờ anh ta rất thảm!
Tiếng còi xe lại vang lên, nhưng Diệp Kiều không thèm nhìn lấy một cái! Anh tưởng rằng khi anh bóp còi xe, thì cô chạy về phía anh vẫy đuôi như chó Kinh Ba sao?!
Nằm mơ đi!
Cách đó không xa có một cây cầu vượt, Diệp Kiều hừ lạnh một tiếng, này thì theo!
Cô tăng tốc độ, tới gầm cầu vượt, ngay lập tức leo lên cầu thang.
Lục Bắc Kiêu tức giận vỗ tay lái, mất mười phút đồng hồ mới tìm được chỗ đậu.
Ngoài đường đã là nửa đêm, anh đi mấy vòng lớn, cuối cùng cũng tìm thấy cô đang ở trên cầu vượt, đứng dựa vào lan can, sững sờ nhìn dòng xe cộ qua lại!
Anh không thể nhịn được nữa, đi đến sau lưng cô, anh ôm chặt lấy cô: “Tiểu nha đầu này, chơi trốn tìm với anh sao?!”
“Còn dám nói không gả cho anh! Em hù dọa ai vậy? Chúng ta đã đi đăng kí kết hôn mất rồi! Em mất trí nhớ đấy à?” Từ phía sau, anh ôm chặt eo cô, áp cằm mình lên trán cô.
Diệp Kiều không thèm nhúc nhích, đứng im đó không nói lời nào!
Nhìn thấy phản ứng của cô, Lục Bắc Kiêu lập tức trở nên căng thẳng, anh xoay người cô lại, Diệp Kiều cúi đầu xuống, giống như một cô bé, không nói gì, tức giận với anh.
Cô gái này đã từng mắng anh, đánh anh, chạy trốn anh, cầu xin anh tha thứ, chứ chưa bao giờ như hôm nay cả, chiến tranh lạnh với anh!
Bây giờ nên làm sao mới phải đây?!
“Nha đầu àm anh thực sự không hiểu, cuối cùng là em tức giận chuyện gì? Người nên tức giận là anh mới phải chứ? Bây giờ mỗi lần nghĩ đến chuyện ngày hôm đó là anh vô cùng sợ hãi rồi, em có hiểu không? Không cho em giận nữa, mình về nhà đi!” Anh trầm giọng nói, bàn tay nắm lấy tay cô, dắt cô đi.
Diệp Kiều vẫn không nói, lẳng lặng đi theo anh.
Anh đưa cô lên xe thể thao, vừa mở cửa muốn bế cô lên, nhưng cô lại mở cửa sau rồi leo
thẳng lên!
Cô vẫn im lặng không nói một lời!
Anh đành phải lái xe, cô ngồi ở ghế sau, trong xe không có đèn, nhìn không ra cô đang làm gì!
“Bảo bối, đừng giận, em có đói không? Anh ơi, anh dẫn em đi ăn món hầm nhé? Anh biết ở thành phố J này có rất nhiều nhà hàng lâu đời, rất ngon!” Vẫn là nên thử dỗ dành cô một chút! Anh vừa lái xe, vứa liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu, nhẹ nhàng nói.
Diệp Kiều còn chưa ăn tối, cô khẽ nuốt nước bọt.
Vẫn không nói, cô quyết định tiếp tục lạnh nhạt với anh!
Cô đã quyết định thay đổi chiến lược, xem xem có trị được anh hay không!
“Bảo bối không nói lời nào thì coi như bảo bối đã nhận lời anh rồi vậy!” Lục Bắc Kiêu lại nói.
Lục Bắc Kiêu sinh ra và lớn lên ở thành phố J, chỗ nào ăn ngon chơi vui làm sao mà anh không biết được?
Tiệm ăn Con Ruồi, cái tên đã nói lên tất cả, trong tiệm có rất nhiều ruối, điều kiện vệ sinh không tốt lắm, tiệm cơm lại nhỏ nhưng đồ ăn thì lại rất ngon, bọn họ mới ngồi một lúc thôi mà đồ ăn đã lên gần hết, Lục Bắc Kiêu lấy giấy lau chén đũa cẩn thận, sau đó trán lại bằng nước sôi, đổ đi rồi giúp cô rót một chén nước đậu xanh.
Diệp Kiều vẫn không nói chuyện, chỉ ăn trong im lặng.
Bên ngoài có mùi đậu phụ thối, cô đứng dậy định đi ra ngoài, anh vội vàng đi theo, bịt mũi lại: “Em muốn ăn gì, anh đi mua cho!”
Diệp Kiều đứng ở cửa tiệm ăn, chỉ vào quầy đậu phụ bốc mùi nằm đối diện.
! ! !
“Thứ đó hôi thối, mất vệ sinh quá nên đừng ăn! Ngoan nào!” Anh vừa nói vừa bịt mũi.
Diệp Kiều không nói chuyện, gạt anh ra, định tự mình đi mua.
“Được rồi, được rồi! Anh đi, anh đi, trở về ngồi đi!” Mẹ nó, từ nhỏ tới lớn anh ghét nhất là thứ này, món gì mà thối kinh khủng, ngon chỗ nào chứ?!
Nhưng không có cách nào, để lấy lòng vợ yêu thì anh vẫn phải bịt mũi đi mua!