Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 456 - Chương 456:

Chương 456:

Diệp Kiều thấy Lục Bắc Kiêu che mũi đi đến quầy đậu hũ thối khiến cô không nhịn được cười, sợ lộ tẩy nên cô phải quay lưng lại điều chỉnh cảm xúc một chút. Cô có thể tinh tường nhớ kĩ, kiếp trước anh ghét nhất là món đậu hũ thối này, có thể nói món này chính là kẻ thù của anh!

Có lần cô mua món này về nhà ăn, chỉ ngồi trong sân ăn thôi mà đã bị anh mắng cho một trận, bắt cô đánh răng cả trăm lần!

“Tên nhóc này, đã sợ mùi thối còn muốn mua à? Tự ngược đãi chính mình đấy à?” Bác gái bán đậu hũ thối thấy vậy nên trêu anh vài câu, thấy bộ dạng chán ghét của anh liền cảm thấy buồn cười.

“Bác gái à, là vợ con muốn ăn cho nên thối tới mấy con cũng phải cố nhịn mà đi mua.” Lục Bắc Kiêu không một chút ngại ngùng mà nói.

Bác gái vội vàng chuẩn bị: “Được rồi, được rồi, người chồng tốt, lại đây, ta thêm cho vợ cậu hai miếng!”

−−

Nhìn Diệp Kiều say sưa ăn đậu hũ thối một cách ngon lành, Lục Bắc Kiêu cố gắng kìm nén sự bực bôi, mẹ nó, lúc ở trường quân sự, chó ăn để thừa, nước rửa chén… đều nếm qua hết rồi, duy chỉ có món đậu hũ thối này là thực sự không thể ngửi nổi!

Diệp Kiều ăn không hết, ăn bốn miếng là no rồi, còn lại tám miếng cô đẩy lại trước mặt anh.

Không thể lãng phí đồ ăn, không phải sao?!

“Ăn không hết thì vứt đi!” Anh cầm lấy hộp đậu hũ thối, định ném vào sọt rác, ngước lên thì thấy Diệp Kiều đang trừng trừng nhìn anh.

“Em muốn anh ăn à?” Anh nhìn biểu hiện trên mặt cô, so với việc muốn ám sát chồng thì ánh mắt này còn đáng sợ hơn.

Mặt Diệp Kiều không thay đổi, gật gật đầu.

!!!

Tiểu nha đầu này, cố tình làm khó dễ anh đây mà!

“Bảo bối, mình thương lượng chút đi…” Nói còn chưa dứt cô, cô đã đứng dậy quay đi, sắc mặt vẫn vậy.

“Được được được, anh ăn! Anh ăn!” Lục Bắc Kiêu vội vàng nói, nín thở lấy hơi, anh cầm từng miếng từng miếng lên bỏ vào miệng.

Anh ăn tươi nuốt sống mấy miếng đậu hũ này, nuốt xong anh vội vàng uống nước ừng ực!

Diệp Kiều đang cười thầm trong lòng, hai tay đưa lên thành hình chữ V.

−−−

Bọn họ trở về tứ hợp viện, vừa về tới cửa là Lục Bắc Kiêu đã bay thẳng vào nhà để đánh răng, còn muốn kéo cô đi cùng, nhưng Diệp Kiều lại hất tay anh ra.

Cô qua phòng khách mở ti vi xem, không thèm để ý tới anh nữa!

Một lúc sau, anh đã đánh răng xong, liền đi tắm, thay áo ba lỗ màu đen, quần đùi, cô đang ngồi xem ti vi trên ghế sô pha trong phòng khách, vẻ mặt vẫn lạnh lùng.

“Bảo bối, ngoan, em không nhìn à, cảnh xuân một khắc, đáng giá ngàn vàng…” Anh vừa nói vừa định cầm điều khiển thì bị Diệp Kiều giật lại.

Lục Bắc Kiêu đứng trước mặt cô, che tầm mắt của cô, không cho cô xem ti vi nữa: “Xem ti vi thì có gì thú vị hơn anh đâu! Đừng xem nữa, đi ngủ với anh đi!”

Anh đây là đang quyến rũ cô đấy à!

Diệp Kiều trừng mắt, liếc anh một cái, gạt người anh qua một bên tiếp tục xem ti vi, trên màn hình đang chiếu phim “Tân bạch nướng tử truyền kỳ” mà cô thích xem nhất.

Nha đầu này, cứ dán mắt vào màn hình ti vi, không thấy người sống đang đứng sờ sờ đây à!

Lục Bắc Kiêu đành phải đứng né qua một bên, thò tay tắt thẳng ti vi luôn!

Diệp Kiều cầm điều khiển từ xa trên tay, đang muốn mở lại, anh lại đứng chắn ở chỗ tiếp thu tín hiệu, cô làm cách nào cũng không mở được, tức quá cô liền ném điều khiển từ xa rồi đứng bật dậy: “Lục Bắc Kiêu, anh thật là! Anh đúng là đồ xấu xa mà! Đứng trước mặt nhiều người như vậy mà anh dám đánh vào mông em, còn ra thể thống gì nữa chứ?!”

“Trong đó còn có mấy đội viên nữ! Mấy đội viên nữ yêu thích anh! Anh đừng tưởng em không biết! Trước mặt các cô ấy mà anh lại đánh vào mông em, em còn mặt mũi nào nữa! Sau này sao em dám nhìn mặt bọn họ nữa!” Cô chống nạnh, lớn tiếng mà rống lên.

Khí thế hung hăng này rất giống con sư tử con xù lông nha!

Lục Bắc Kiêu ngược lại cảm thấy vui vẻ vô cùng, cười cười nhìn cô, thấy anh cười, lòng cô càng tức giận!

“Anh đừng có tới đây!” Cô nắm gối ôm lên, đập thẳng về phía anh!

Bình Luận (0)
Comment