Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 458 - Chương 458:

Chương 458:

“Lục Bắc Kiêu! Anh không được đứng dậy!” Diệp Kiều lập tức khiển trách, cô vừa đi vừa quay phim lại, cánh tay cô duỗi dài ra để ghi được cả mình.

Lục Bắc Kiêu hung hăng trừng mắt nhìn cô, nhưng mà lại không dám lên tiếng, cũng không dám đứng dậy, tiếp tục quỳ trên điều khiển từ xa một cách cam chịu, tay thì lột sạch vỏ óc chó.

“Hahaha...Chồng tôi cũng sợ tôi đó chứ! Tôi bảo anh làm cái gì anh đều làm cái đó! Quỳ trên điều khiển từ xa sao cho nó không làm đổi kênh! Chiêu này đủ sát thương nè! May mà anh ấy là quân nhân! Đàn ông bình thường chắc chắn là không thể làm được!” Diệp Kiều tiếp tục nói với vẻ đắc thắng, đi đến bên cạnh anh, máy ảnh tập trung vào đầu gối của anh và chiếc điều khiển từ xa trên mặt đất để quay được cận cảnh, sau đó là hình ảnh đẹp trai không chê vào đâu được của sĩ quan quân đội.

“Chồng, em muốn ăn óc chó!” Cô nói lớn, vừa mở miệng nhìn anh, Lục Bắc Kiêu trừng mắt nhìn cô, ném hạt đã bóc vào miệng cho cô.

“Hừmmmm, ngon quá!”

“Nhân tiện kể luôn, chồng tôi đã bị tôi trừng phạt bằng cách cho anh ấy ăn món đậu phụ thối mà anh ấy ghét nhất! Vẻ mặt của anh ấy khi ăn món đậu phụ thối này vô cùng buồn cười.” Diệp Kiều tự hào nói tiếp.

Lục Bắc Kiêu tức giận trừng mắt nhìn cô: “Diệp Kiều! Đủ rồi! Em ghi lại cái này làm gì vậy hả?!”

“Lần sau anh mà còn ăn hiếp em, em sẽ chiếu đoạn video này cho mấy người anh em của anh xem, à còn cho mấy nữ sĩ quan chỗ anh xem nữa!” Diệp Kiều bướng bỉnh nói.

“Em dám?!” Quân nhân đang quỳ ở đó vô cùng tức giận, nếu bị người ngoài nhìn thấy bộ dạng xấu hổ này, chẳng phải thanh danh cả đời của anh sẽ bị hủy hoại trong một nốt nhạc hay sao?!

“Anh biết mất mặt rồi à? Sao lúc trước anh đánh vào mông em trước mặt nhiều người như thế không nghĩ đến em cũng mất mặt?! Anh phạt em thì giờ em phạt lại anh!”

“…” Lục quân nhân nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trước mắt, ngày mai em không muốn rời giường đúng không!

“Sau này em sẽ đem đoạn ghi này cho con chúng ta xem!” Diệp Kiều lại nói, nhưng hiện tại Lục Tiểu Cổn chắc đã xem rồi đúng không? A ha ha…!

Lục Tiểu Cổn, nhìn xem, mẹ của ngươi có khí phách không?! Nhìn người cha anh hùng của con xem, bây giờ ngoan ngoãn biết bao!

“…” Lục Tiểu Cổn: “Diệp Kiều thối, đừng có đắc ý, lát nữa có người phải khóc cho mà xem!”

“Chồng, lưng của anh bị cong rồi, giữ thẳng đi!” Diệp Kiều ngồi trên sô pha, vừa ăn óc chó, vừa giám sát việc ghi hình.

Lục Bắc Kiêu trừng mắt nhìn cô gái nhỏ đang quay phim!

Anh không biết rằng có thể nhiều năm sau vào một ngày nào đó, khi anh vô tình xem lại được đoạn video này, nhìn thấy cô gái hoạt bát đáng yêu này, sẽ vô tình đau lòng đến rơi nước mắt…

Khi bộ phim đang đến khúc cao trào, cô đành phải đặt máy quay lên kệ đỡ, tiếp tục ghi hình anh, còn mình thì chăm chú xem ti vi và ăn óc chó.

Nhìn thấy Hứa Tiên đi vào tháp Lôi Phong muốn gặp Bạch nương tử bị nhốt bên trong, Diệp Kiều cảm động rơi nước mắt, cô khóc bù lu bù loa lên, óc chó cũng chẳng buồn ăn nữa, Lục Bắc Kiêu im lặng nhìn cô, Hứa Tiên này nhìn cứ yểu xìu như con gái, có gì đâu mà mê mẩn vậy?!

Anh chưa từng thấy cô khóc đến đau lòng như vậy.

Anh lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô: “Nào, ngoan, đừng khóc nữa, đó là phim thôi, diễn thôi, không nhìn nữa không nhìn nữa, Hứa Tiên này vẫn là một cô gái diễn mà!”

“Đáng ghét!” Cô biết anh đang dỗ ngọt mình, nghe cô nói, anh mất hứng liền tắt TV, đứng dậy không quỳ trên điều khiển nữa!

“Em còn chưa xem xong mà!” Diệp Kiều bực bội nói.

“Muộn rồi, đừng xem nữa, đã đến giờ đi ngủ rồi!” Anh lập tức bế cô lao về phía phòng ngủ.

“Lục Bắc Kiêu! Thả em xuống mau!” Vừa nói dứt câu, cô đã bị anh ném lên chiếc giường lớn mà một năm qua anh với cô chưa được ngủ cùng, thân thể cường tráng của anh lập tức quay qua đè lên người cô: “Bảo bối, em thì hả giận rồi, còn anh thì chưa hết giận đâu!”

Anh ôm lấy khuôn mặt còn giàn giụa nước mắt khi nãy của cô, hung tàn nói.

Bình Luận (0)
Comment