Ngày 1 tháng 8, ngày thành lập Quân đội.
Lục Bắc Kiêu nể mặt Lục tư lệnh nên mới đến tham gia tiệc mừng ở lễ đường lớn, mãi cho đến ba giờ chiều mới xong tiệc.
“Tiểu tử thối, vội vã đi đâu thế?! Cấp trên muốn nói chuyện với con một câu cũng không được!?” Lục tư lệnh thấy con trai mình vội vội vàng vàng bèn tức giận nói, hai cha con họ cả năm trời không thấy mặt nhau! Đứa con này của ông xem ra bận hơn nhiều so với tư lệnh như ông rồi!
“Con đang vội về cho vợ ăn!” Anh thẳng thắn trả lời, đối mặt với người lãnh đạo tối cao của quân khu mà anh vẫn không chút xấu hổ!
“…” Lục tư lệnh.
“Cha có chuyện gì thì nói mau đi!” Lục Bắc Kiêu vội vàng nói, sau đó giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ.
Lục tư lệnh cảm giác như anh vừa nói: “Cha muốn đánh rắm thì mau thả đi!” vậy.
Trong mắt anh làm gì có người thủ trưởng này, tất cả đều là vợ anh thì có.
“Liên quan đến sự nghiệp của con đó!” Lục tư lệnh nói, vừa nói ông vừa rút một điếu thuốc ra đưa anh, Lục Bắc Kiêu khoát khoát tay, anh không hút thuốc, trở về với vợ thì không nên hút.
“Mấy đại đội trưởng đến tìm ta, dự định đề bạt con lên làm giáo quan! Sang năm cho con đào tạo một nhóm tân binh, thành lập một tổ mới của nhóm Huyết Lang!” Lục tư lệnh trầm giọng nói, con của ông, cũng là tướng giỏi, ông rất xem trọng! Huống chi, ở trường học cũng hơn một năm rồi, cũng nên cho anh học hỏi kinh nghiệm.
“Để đó! Con sẽ suy nghĩ!” Anh chân thành nói, giống như cũng đang suy nghĩ.
“Tối nay dẫn Diệp Kiều đến chỗ hai vợ chồng già này ăn cơm nhé!” Lục tư lệnh thuận miệng nói một câu khách khí.
“Tụi con là vợ chồng trẻ, không cần tới là bóng đèn cho hai vợ chồng già!” Lục Bắc Kiêu chán ghét nói.
Lục tư lệnh tức giận đến mức không muốn để ý thân phận của mình nữa, muốn trước mặt mấy nhân viên bảo về này mà đá cho anh một cái!
“Tên nhóc hỗn láo! Ngày mai ta điều con đi chống lũ cho rồi!” Lục tư lệnh trừng mắt, nhìn bóng lưng của anh ngày một xa dần mà nói.
−−
Trên ti vi, nhân dân, bộ đội, chính quyền đang hăng hái ở tuyến đầu chống lũ, có rất nhiều lính bị nước lũ cuốn đi, hình ảnh thật đáng khâm phục, bây giờ lại là ngày thành lập quân đội, Diệp Kiều nghe được tin tức này, mũi cay cay, cô gửi lời chào đến những người đáng kính đó.
Lục Bắc Kiêu vừa vào cửa đã nghe được mùi mì tôm rõ rệt.
Anh liếc nhìn thì thấy vợ mình đang vừa ăn mì tôm vừa xem ti vi.
Diệp Kiều còn tưởng anh đi chống lũ luôn rồi, bây giờ anh lại đột nhiên trở về, cô vui mừng đến nỗi đôi đũa trong tay rơi lúc nào không biết!
Lục Bắc Kiêu mang đến rất nhiều đồ ăn, anh đặt lên bàn.
“Anh không đi à! Em tưởng anh đi tuyến đầu chống lũ rồi…!” Diệp Kiều thì thầm nói, anh là lính đặc chủng, chắc là không có việc của anh.
Nói xong, cô lập tức mở đống đồ ăn anh mua về ra. Bên trong có bánh bao hấp, móng heo, chân gà, đùi gà, còn có sườn, rau trộn rồi cháo!
Bộ dạng háu ăn của cô khiến anh buồn cười, cô đeo bao tay vào rồi cầm một cái móng heo lên gặm!
Anh cười nói: “Sau này đừng có ăn mì tôm nữa nghe không, không có dinh dưỡng lại không biết có an toàn vệ sinh thực phẩm không!”
“Đói quá, do đói quá đó! Còn không phải đều tại anh à!” Mỗi lần đều ép cô đi theo! Diệp Kiều thở phì phò nói, Lục Bắc Kiêu lại mở gói cháo đưa cho cô, Diệp Kiều ăn uống như hổ đói, kết quả vội quá nên bỏng đầu lưỡi, cô uất ức trợn mắt nhìn anh!
“Vợ anh thật là đáng yêu!” Lục Bắc Kiêu nói bằng giọng điệu cưng chiều. Anh nhìn mái tóc rơi rơi trước mặt của cô, nay cô lại mặc một bộ váy dài, đôi mắt lại trợn lên.
Diệp Kiều vẫn mở to hai mắt.
“Nhẫn đâu rồi?” Nhìn thấy ngón áp út của cô không có chiếc nhẫn kim cương nên anh nhướng mày hỏi.
“Nhẫn gì thế?” Diệp Kiều giả vờ không biết, nhìn anh.
Lòng anh run lên, chẳng lẽ cô không thấy chiếc nhẫn thật à, hay là lúc cô ngủ lại bị rơi đâu đó?! Anh vội vã quay lại phòng ngủ tìm!
Diệp Kiều mím môi cười trộm, cứ để anh tìm đi. Anh đi tìm thật, vào phòng ngủ, ghé mặt sát mặt đất nhìn ngó bốn phía.
Không thấy nhẫn đâu, quân nhân Lục đứng đó một lúc, quay sang thì thấy Diệp Kiều đứng trước của phòng tủm tỉm cười.
“Diệp Kiều! Nhẫn ở chỗ em có đúng không?” Anh xụ mặt, nghiêm túc hỏi.
Cô nhóc này hôm nay còn dám đùa anh!