Từ đó về sau, giai thoại không sợ trời không sợ đất, đến Diêm Vương gặp phải cũng nể ba phần, duy chỉ có sợ vợ là không đổi của Lục Bắc Kiêu đã lan truyền ra cả đại đội…
−−−
Máy bay trực thăng bay cả một đêm, từ trên cao nhìn xuống, đường đi, thôn làng, tất cả đều chìm trong dòng nước lũ.
Tình hình lũ lụt còn nghiêm trọng hơn trên ti vi nói nhiều.
“Lúc đến nơi, chúng ta có chín người thì ba người một tổ! Chia ra hành động, cứu viện! Đối tượng mà mọi người cần phải giúp đỡ là những người đang trong tình trạng nguy hiểm, bất kể là ai! Bao gồm, chiến hữu của chúng ta, lãnh đạo, hay là nhân dân!” Lão Thái trầm giọng nói.
“Lãnh Dao, Lục Bắc Kiêu, Trần Nhị Đản! Ba người này cùng một tổ! Thời Vũ, Diệp Thành, Hà Phong! Ba người cùng một tổ! Phong Tranh, Phương Trác, Giang Hải, ba người, một tổ! Tôi phụ trách báo tin cho các cô cậu tới cứu viện!” Lão Thái nói.
Mỗi tổ đều phân một nữ binh, các cô đều là quân y, phụ trách phần cấp cứu.
Cả đội nhận lệnh.
“A Kiêu, cậu cùng Lãnh Dao, vừa vặn vào chung một tổ nha! Cô ấy vốn thực tập ở bệnh viện 301, không biết sao lại tham gia vào lần tuyển chọn đặc biệt lớn này! Cô gái này, chắc chắn là có tài!” Diệp Thành thúc thúc vào tay Lục Bắc Kiêu, thấp giọng nói.
“Kiềm chế lại chút đi, em gái của tôi cũng không phải hũ giấm chua nhỏ, mà là hũ giấm chua khổng lồ đấy! Nếu để nó biết được, cậu không phải sẽ bị…” Diệp Thành còn chưa nói hết câu, Lục Bắc Kiêu đã chỏ một cú vào ngực anh ta!
“Mẹ nó, bị mù à?” Anh ta chẳng qua là thấy Lãnh Dao này không đơn giản, Diệp Thành khốn nạn kia đã nghĩ đi đâu rồi!
Khi đến nơi, bọn họ chia ra lên ba chiếc trực thăng khác nhau, đến những nơi khác nhau thực hiện công tác cứu nạn.
−−−
Cơn lũ như mãnh thú cứ đổ về hạ nguồn, mấy nạn dân đứng trên cao, nhìn thấy có một bé gái đang ôm lấy thân cây mà cái cây kia chẳng mấy chốc cũng sẽ bị nước cuốn cho bật gốc trôi đi mất, bé gái đã đói đến hoa mắt rồi, tay đã muốn buông cái cây ra.
Những người trên cao lo lắng la hét, bên dưới nước chảy xiết, họ không có dụng cụ cứu hộ nên không thể liều lĩnh nhảy xuống cứu bé gái!
Họ chỉ có thể tuyệt vọng nhìn đứa bé gái nhỏ nhắn sắp bị lũ nhấn chìm cùng với gốc cây!
“Ai cứu con gái tôi với… Cầu xin mọi người…” Mẹ của bé gái quỳ trên mặt đất, cố gắng lao xuống nhiều lần để cứu đứa trẻ, nhưng đã bị dân làng kéo lại, bà ấy mà xuống đó thì chẳng khác gì đi nộp mạng.
Ngay cả những chiến sĩ chống chọi với lũ lụt đã cố gắng tạo thành bức tường người để giải cứu họ, nhưng đều bị nước lũ đánh cho tan rã!
Máy bay trực thăng gầm rú bay lượn trên bầu trời, mọi người nhìn lên và thấy một người lính Giải phóng quân nhảy ra khỏi máy bay một cách dũng mãnh.
“Đứa nhỏ được cứu rổi! Con bé được cứu rồi!”
Đại Ngốc đầu đội mũ sắt, thân mặt đồ rằn ri, từ trên cao nhảy xuống.
Vừa ôm lấy bé gái, gốc cây đã bị lũ cuốn trôi, nguy hiểm quá!
Các nạn dân trên cao vỗ tay reo hò, mẹ bé gái vui mừng vì con mình được Quân giải phóng giải cứu.
Cậu nhóc Đại Ngốc này trước đây rất sợ độ cao, khi được chọn làm lính đặc nhiệm suýt chút nữa bị đánh rớt vì không qua được dây, sau này khi thi lại thì chính xác là bị đạp xuống luôn. Lục Bắc Kiêu vừa kéo dây lên, vừa nhớ lại.
Cả cô bé và Đại Ngốc đã vào cabin an toàn, Lãnh Dao ngay lập tức kiểm tra và sơ cứu cho cô bé bị ngất xỉu.
Bằng cách này, họ luôn túc trực 24/24 để thực hiện những cuộc giải cứu khó khăn, không ngủ, cũng không nghỉ ngơi!
——
Diệp Kiều mấy ngày nay cũng không được nhàn rỗi, cô đang mang hàng cứu trợ đến vùng thiên tai theo từng đợt, cô cũng thức trắng.
“Giám đốc Diệp, cuối cùng chị cũng về rồi!” Diệp Kiều vừa mới trở lại công ty, mệt đến mức chỉ muốn uống nước thì Tiểu Mễ liền đi tới.
“Xảy ra chuyện lớn rồi, em đi rót cho chị cốc nước trước rồi nói!” Tiểu Mễ bình tĩnh nói.
Cô ấy lập tức đi rót nước, sau đó đưa tờ báo cho Diệp Kiều xem: “Giám đốc, bạn tốt của chị, Tô Mục, có liên quan đến việc gian dối trong quyên góp!”