Mẹ nó, vấn đề này Tô Mục thấy vô cùng buồn cười!
Dù cho là anh hay Diệp Kiều, bộ hai người giống đồ nghèo khổ lấy danh nghĩ từ thiện để lừa gạt tiền người khác lắm sao? Nhất là Diệp Kiều, đám nhà báo chó má này, không biết cô là ai hay sao chứ?!
“Đây là vu khống! Đối với người tố cáo chuyện này, chúng tôi sẽ căn cứ vào tội danh xúc phạm danh dự nhân phẩm của người khác để bắt người đó trả giá trước pháp luật! Đề nghị các vị nhà báo đây cung cấp tư liệu về người đó cho chúng tôi!” Tô Mục lấy kính râm xuống, đối diện với máy quay, mạnh mẽ nói.
Bên cạnh cửa sổ, có một người phụ nữ đội nón đen, hai tay khoanh trước ngực, khóe miệng đắc ý giương lên nói: “Diệp Kiều đâu rồi? Cô ấy tới chưa?”
“Tiểu thư, tuy chúng ta đã sắp xếp nhiều chướng ngại vật trên đường nhưng cô ấy đã đi trực thăng tời thành phố J, bây giờ, cô ấy vừa tới quán rượu dưới lầu!” Người đàn ông mặc âu phục, cung kính cúi đầu nói.
“Bọn bay đúng là đồ ăn hại! Chút chuyện nhỏ này mà cũng không làm xong!” Người phụ nữ xoay người, nghiêm nghị nói.
Cô ta vẫn mang kính râm, người khác nhìn vào sẽ không nhận ra.
“Tiểu thư, máy ảnh, đoạn quay phim của cô ta đểu ở trong tay chúng ta, cô ta không có chứng cứ!”
“Như vậy thì, cô ta chỉ có hóa đơn biên lai thôi, mấy thứ đó thì làm được gì chứ!” Người phụ nữ vô cùng vui sướng, đứng đó xem kịch hay sắp diễn ra!
——
Bà Đỗ thấy con dâu ăn mặc nhếch nhác, người vẫn khoác bộ đồ tình nguyện gấp gáp quay về mà đau lòng vô cùng.
“Kiều Kiều à, con nói xem, tội gì phải làm như vậy?! Làm nhiều việc tốt đến thế, kết quả lại bị người ta hắc cho chậu nước bẩn này! Bên ngoại gọi điện thoại qua hỏi ta chuyện này! Ta cũng đã nói với bên đó là sẽ giúp con!” Bà Đỗ nói với Diệp Kiều.
“Bác gái à, mọi người tin tưởng con, con đã cảm động lắm rồi! Bác đừng lo lắng cho con! Con phải nhanh chóng đến buổi họp báo, trang phục, trang sức với nhà trang điểm đều đến rồi đúng không ạ? Bộ dạng này của con, thực sự chưa thể tới đó!”
“Đều chuẩn bị xong hết rồi!” Bà Đỗ nói, nắm tay cô kéo vào thang máy: “Sao chúng ta lại không tin con được?! Ta còn muốn xem xem là kẻ nào đứng sau hãm hại con dâu của ta!”
——
“Tô Mục, nói mà không có bằng chứng, hiện tại cô Diệp cứ trì hoãn chưa chịu xuất hiện, có phải ‘Người một nhà’ đang giấu bí mật gì không?” Nữ phóng viên ở xa nhất hỏi lớn.
“Tôi đến rồi!” Đúng lúc này, cửa phòng họp sang trọng, xa hoa bị đẩy ra, sải bước vào trong là một người phụ nữ khí chất bất phàm, Diệp Kiều bước đến.
Cô mang đôi giày cao gót bằng da, quần tây ống rộng, áo sơ mi cộc tay, bộ âu phục trên người cô chuyển động theo từng bước đi, tóc dài hơi xoăn được cô thả một bên ngực, trong tay cô cầm một chiếc cặp, tay trái đeo đồng hồ đắt tiền của một hãng rất nổi tiếng, ngón áp út đeo nhẫn kim cương ba gram!
Cả người cô toát ra khí chất cao quý và sang trọng!
Bờm Sư Tử Tiện Tiện nhìn qua cũng giật mình, đây là, Kiều nhị nha à?!
“Xin chào các bạn, tôi chính là Diệp Kiều! Là một trong những người sáng lập tổ chức ‘Người một nhà’! Vị phóng viên lúc nãy chưa thấy tôi xuất hiện mà đã cho là tổ chức của tôi cất giấu điều gì, như vậy, bây giờ tôi xuất hiện rồi có phải không còn vấn đề gì nữa không?” Diệp Kiều ngồi xuống, nhìn về phía nữ phóng viên trong góc, cất giọng hỏi.
Nữ phóng viên bị cô chặn họng nên đành ngậm miệng.
“Chỉ đùa chút thôi! Làm phóng viên thì những chuyện này tốt nhất nên để ý một chút!” Diệp Kiều giương môi, cười nói, gương mặt cô sáng bừng, cả người tràn đầy năng lượng!
Cô phóng viên kia ngượng ngùng mà cúi đầu xuống thấp.
Cô lấy từ trong túi ra một xấp hóa đơn, biên lai: “Các bạn, hôm nay, trong buổi họp báo này, tôi muốn chứng minh cho các vị thấy, Tô Mục không có gian lận trong việc quyên góp. Chúng tôi cũng không có lợi dụng sự nổi tiếng để lừa gạt mọi người! Chúng tôi nhận được tiền quyên góp và dùng tiền đó đi mua đồ dùng cần thiết, đem đến tận những nơi xảy ra thiên tai, giao tận tay bà con! Đây đều là minh chứng những tháng nay chúng tôi đã mua sắm đồ đạc, toàn bộ hóa đơn, biên lai, mời mọi người xem qua!”
Màn hình lớn sau lưng trình chiếu dày đặc hóa đơn và biên lai.
“Cô Diệp, nhưng hóa đơn này đúng là có thể chứng minh cô mua những đồ dùng trên nhưng làm sao có thể chứng mình những thứ này đã đến tận tay nạn dân được?” Một vị phóng viên nam đặt câu hỏi.
Chà, cái người trong bóng tối kia mua chuộc không ít phóng viên nha…