Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 470 - Chương 470:

Chương 470:

Lúc Diệp Kiều đang suy nghĩ, phóng viên nam này có phải tay trong của kẻ muốn hại cô không, thì ngay lúc đó có một phóng viên nữ đứng lên đặt câu hỏi.

“Cô Diệp, tôi có một câu hỏi khác. Có vẻ như cô vẫn chưa tiết lộ tổng số tiền quyên góp lần này. Làm sao cô có thể đảm bảo rằng số tiền đã thông báo là đúng với số tiền thực nhận được?!” Một câu hỏi sắc bén đến từ nữ phóng viên.

Diệp Kiều gật đầu: “Mọi người, mọi người còn có thắc mắc gì không? Cứ hỏi hết, tôi sẽ trả lời từng người một! Là một tổ chức từ thiện, đặc biệt là tổ chức từ thiện phi chính phủ như chúng tôi thì càng phải giải quyết những vấn đề này trước sự giám sát của công chúng. Tất nhiên, chúng tôi cũng rất vui và tự tin nhận lấy sự giám sát từ mọi tầng lớp xã hội! Mọi thắc mắc, tôi sẽ vui vẻ giải đáp!”

Cô cười cười, thái độ chân thành và hào phóng.

Sau đó, cô đứng dậy, nhìn vào màn hình lớn phía sau: “Bởi vì đợt quyên góp này, rất nhiều khoản quyên góp được thực hiện tại chỗ, không thể nói rõ cá nhân, ai quyên góp bao nhiêu, nhưng chúng tôi có một danh sách chi tiết tài khoản của từng cá nhân chuyển khoản, mời mọi người cùng xem!”

“Chúng tôi có các tình nguyện viên đã ghi lại số lượng quyên góp, tính toán tổng số tiền nhận được từ mỗi địa điểm và số tiền quyên góp trung bình của mỗi người, ở mỗi nơi nhận đóng góp đều có mặt của công chứng viên nhà nước!” Diệp Kiều noia xong liền mời các công chứng viên nam có nữ có, tất cả đều mặc đồng phục, mang quốc huy của nhà nước trước ngực.

Lúc này, cô không khỏi khâm phục tầm nhìn xa của Khương Đại Lão, người mời công chứng viên giám sát.

Sau khi hai công chứng viên tự giới thiệu, họ nói về tình hình tại nói nhận quyên góp: “Chúng tôi đảm bảo rằng các tài khoản này hoàn toàn khớp với tài khoản thu thập được của từng địa điểm!”

“Mọi người, mọi người có ai còn thắc mắc gì về số tiền quyên góp thực tế mà chúng tôi nhận được không?” Diệp Kiều lớn tiếng hỏi.

Một số phóng viên có mặt tại hiện trường lắc đầu, một số không có tư cách, Diệp Kiều mỉm cười: “Có thể, nhiều người cho rằng công chứng viên cũng có thể bị mua chuộc, đúng không?”

“Ừ... Ai biết được cô có đưa tiền cho họ không..." Một nhà báo nhỏ giọng thì thầm trong đám đông.

“Trang phục rực rỡ mà cô ta mặc, nói không chừng cũng là tiền tham ô mà ra đấy…”

“Vị nhà báo này, cô là thực tập sinh à sao không thấy thẻ nhà báo chí của cô?” Diệp Kiều bước đến gần hai cô gái đang xì xào bàn tán về mình và mỉm cười hỏi.

“Tôi, chúng tôi không phải là nhà báo, chúng tôi là dân thường! Chúng tôi cũng đến nghe không được à!” Nhìn Diệp Kiều tiến đến từng bước từng bước một, cô gái có chút sợ hãi.

Hai người này chắc cũng do người hại cô mang tới đây mà.

“Hai cô em gái này nghi ngờ rằng bộ quần áo này trên người tôi là do biển thủ tiền quyên góp…” Diệp Kiều bật cười, cô gái nhỏ này nghĩ cô là Quách Mỹ Mỹ hay sao?!

“Cô Diệp của chúng ta là người giàu có, gia tài chắc cũng phải đến 30 tỷ nhân dân tệ, mấy bộ quần áo này đáng giá mấy đồng chứ?!” Lúc này, vợ chồng Khương Đại Lão cùng xuất hiện, màn hình lớn hiển thị cổ phần của hai công ty mà Diệp Kiều đang sở hữu, trong đó, một cái là của Khương Đại Lão với 13% cổ phần, cái còn lại là của bà Đỗ với 30% cổ phần, cả hai công ty đều đang có những hạng mục rất lớn.

“Trị giá 30 tỷ nhân dân tệ?!” Một phóng viên tại hiện trường sửng sốt!

“Sao có thể?!”

“Tại sao lại không thể? Cô chưa từng đọc báo tài chính đúng không? Của hồi môn mà bên ngoại cho cô ấy đã là 1,5 tỷ nhân dân tệ rồi!”

“Cô ấy giàu có đến vậy sao! Như vậy sao có thể biển thủ số tiền quyên góp ít ỏi đó?!”

Sau khi nghe giá trị tài sản của Diệp Kiều, hầu hết các phóng viên trên khán đài đều ngạc nhiên, họ bàn tán xôn xao. Lúc trước bọn họ đều bị dư luận dắt mũi, bọn họ thật sự cho rằng Diệp Kiều và Tô Mục đang lợi dụng danh tiếng của mình để kiếm tiền!

Như vậy, mấy khoản quyên góp này nói trắng ra cũng chưa bằng tiền tiêu vặt của cô nữa! Nhìn xem, tay cô đeo đồng hồ có giá trị lên đến sáu con số cơ mà!

Bình Luận (0)
Comment