Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 474 - Chương 474:

Chương 474:

Trong bãi đậu xe dưới hầm của khách sạn Tụy Cung, tất cả các phương tiện muốn ra ngoài đều bị chặn lại.

“Tiểu thư, hình như họ đang kiểm tra người, tạm thời chúng ta không đi được!” Nhìn đoàn xe đang đứng yên ở phía trước, người đàn ông mặc vest ngồi ở ghế phụ nói.

“Chắc chắn là Diệp Kiều chết tiệt! Cô ta muốn bắt tôi!” Người phụ nữ nghiến răng, nói xong lấy một khẩu súng lục màu đen từ trong túi ra.

“Tiểu thư, vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối đừng bắn! Tạm thời ông chủ không muốn gặp rắc rối ở Trung Quốc!” Người đàn ông mặc vest thấy cô ta lấy súng ra, vội vàng can ngăn.

“Hừ! Người nào cũng vô dụng!” Người phụ nữ tức giận nói, “Có còn lối ra nào khác không?! Đi lối ra khác, xông ra!”

Cô ta vừa ra lệnh, tài xế lập tức chuyển hướng!

Bãi đậu xe dưới hầm có hai lối ra, một lối A và một lối B.

Diệp Kiều vừa đến bãi đậu xa, vừa sải bước đi vừa quan sát, liền nhìn thấy một chieecfs BMW amfu đen mang biển số thành phố J quay đầu, định chạy về phía lối ra B, trực giác cho biết người đó đang ở trên chiếc xe này!

Chính là trực giác!

“Dừng lại!” Cô sải bước chạy, mặc dù đi giày cao gót tám phân, nhưng không hề ảnh hưởng đến tốc độ chạy nhanh của cô, chiếc áo vest khoác trên vai cũng rơi ra, để lộ đôi vai mảnh mai, trắng trẻo!

Bởi vì chiếc xe vừa quay đầu, chưa kịp tăng tốc, liền bị Diệp Kiều chặn lại.

Cô đứng ở đầu xe với vóc dáng cao gầy, khí chất mạnh mẽ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong xe.

“Lao tới!” Người phụ nữ lạnh lùng ra lệnh, Diệp Kiều đáng chết kia đang đứng ở đầu xe!

“Tiểu thư! Ở đây khắp nơi đều có camera!” Người đàn ông mặc vest ở ghế phụ thận trọng nói, người phụ nữ cầm súng, chĩa vào gáy anh ta!

“Đồ vô dụng!”

“Lao tới!” Cuối cùng cô ta không nổ súng, lại rít lên với tài xế.

Tài xế chỉ là thật thà, làm tròn bổn phận được họ thuê đến lái xe, làm sao dám cố ý đâm người, nhưng người phụ nữ phía sau còn cầm súng chỉ vào anh ta, anh ta hoảng sợ, đạp ga còn không dám dùng lực.

“Mau lao tới!” Người phụ nữ điên cuồng hét lên.

Ngay khi cô ta thất thần, Diệp Kiều đột nhiên rời khỏi đầu xe, đi về phía bên cạnh, ngay sau đó, cửa xe lại bị cô dùng sức kéo ra!

Khoảnh khắc cửa xe mở ra, Diệp Kiều liền nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo khoác voan dài màu đen ngồi ở ghế sau, đội mũ rộng vành màu đen, một mùi nước hoa xộc vào mũi.

“Quả nhiên, lại là một người phụ nữ!” Cô mỉa mai nói, không chút sợ hãi, sau đó, tháo chiếc mũ cản trở kia ra, người phụ nữ ngửa mặt lên, đối mặt với cô!

Đầu tiên Diệp Kiều sững sờ một lúc ròi mới nhận ra người phụ nữ với mái tóc ngắn vừa phải, trang điểm nhẹ này.

“Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là đại tiểu thư Diệp giả mạo!” Diệp Kiều thực sự bùng nổ trong lòng, nghĩ đến bất kỳ ai, sao lại không nghĩ tới tiểu trà xanh Diệp Trăn Trăn chứ?!

Bởi vì, cô chưa từng để con bé Diệp Trăn Trăn này vào mắt!

Không phải cô ta bị nhà họ Tần cho ra nước ngoài rồi sao, sao lại quay về hãm hại cô?! Nhà họ Tần có biết không? Nếu như họ biết, còn không bóp chết cô ta sao!

Diệp Trăn Trăn đã biến mất hai năm, ngẩng mặt căm hận trừng mắt với Diệp Kiều, tay phải cô ta buông thõng xuống, trên tay còn cầm súng, nhưng Diệp Kiều không nhìn thấy.

“Diệp Kiều! Cô nghĩ rằng tôi còn thèm cái danh đại tiểu thư nhà họ Diệp sao?! Bây giờ tôi là”

“Tiểu thư!” Lời của Diệp Trăn Trăn bị người đàn ông mặc vest ở ghế phụ cắt ngang, tiểu nha đầu này muốn vạch trần ông chủ sao?! Đúng là một kẻ gây rối!

“Cô là ai vậy? Không lẽ là cô đã tìm được cha ruột của cô rồi chứ? Lẽ nào, cha ruột của cô là quốc vương của nước nào đó, cô là công chúa có chuyết thống cao quý?” Diệp Kiều cười nói, giọng điệu tràn đầy trêu tức, mỉa mai.

Bình Luận (0)
Comment