Diệp Kiều hoàn toàn chế giễu cô ta!
Tiểu công chúa ngày trước cao ngạo mắt cao hơn đầu Diệp Trăn Trăn này, sau khi cuộc đời rơi xuống đáy, chắc chắn chỉ mong sao có một người có thể giúp cô ta xoay chuyển tình thế?! Người đàn ông ở ghế phụ đó, cung kính gọi cô ta là “tiểu thư”, lẽ nào cô ta thật sự tìm được cha ruột rồi?!
“Tuy nhiên, với tuần suất ** đó của bà Tần, chắc bà ta cũng không biết cha ruột của cô là ai đúng không?” Diệp Kiều tiếp tục nói móc Diệp Trăn Trăn.
“Không phải! Cha tôi mà nói ra có thể hù chết cô!” Diệp Trăn Trăn bị Diệp Kiều khiêu khích, kích động nói.
“Ồ, thực sự tìm thấy cha ruột rồi à, có chắc là ruột không? Cha ruột của cô lẽ nào là thiên vương lão tử?!” Diệp Kiều tiếp tục mỉa mai cô ta nói, tuyệt đối không ngờ rằng con bé Diệp Trăn Trăn này còn có thể quay về đối phó với cô!
“Cha tôi là”
“Tiểu thư!” Người đàn ông mặc vest ở ghế phụ nghiêm nghị nói, sau đó, lập tức bảo tài xế cho xe chạy.
“Các người không được đi!” Diệp Kiều lớn tiếng nói.
“Diệp Kiều! Cô nghĩ cô là ai?! Cô đừng tưởng có nhà họ Lục, nhà họ Diệp và bà ngoại của cô chống lưng thì tôi sẽ sợ cô! Tôi có giết cô cũng không có ai dám làm gì tôi!” Diệp Trăn Trăn ngạo mạn nói, khẩu súng trong tay phải đã chĩa vào Diệp Kiều.
Diệp Trăn Trăn này lại còn có súng!
Thật là bản lĩnh!
Giữ súng ở Trung Quốc là phi pháp, bị bắt được thì hậu quả rất nghiêm trọng!
Không biết lý do tại sao, mặc dù Diệp Trăn Trăn cầm súng chĩa vào mình, nhưng cô không hề sợ hãi chút nào, như thể một đứa trẻ đang cầm súng đồ chơi phô trương thanh thế với cô!
“Vậy sao?! Vậy cô thử xem!” Cô hung hăng nói, lúc này, chiếc xe đã chạy, cô lập tức tránh đi, Diệp Trăn Trăn vừa muốn nổ súng thì phát hiện trong súng căn bản không có đạn!
“Chết tiệt! Các người giấu đạn trong súng của tôi đi đâu rồi?!” Cô ta tức giận nói.
“Tiểu thư! Bây giờ cô không thể gây chuyện! Ông nội của cô hai năm trước đã bị lính đặc chủng Trung Quốc giết chết! Ông chủ rất kiêng dè bọn họ! Xin cô khiê tốn một chút!” Người đàn ông mặc vest ở ghế phụ nói với giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Lục Tiểu Cổn, lần này mẹ con biểu hiện thế nào? Có thể thưởng cho mẹ không, nói cho mẹ biết, rốt cuộc cha ruột của Diệp Trăn Trăn là ai?” Một ngày hỗn loạn cuối cùng cũng kết thúc, Diệp Kiều ngã ra giường, quả thực là kiệt sức, ba ngày nay tương đương với việc cô chạy đi chạy lại về quê, không ngủ không nghỉ.
Trên đường còn bị con bé Diệp Trăn Trăn kia tính kế, nhưng cô đã gọi điện cho mẹ chồng, bà ta trực tiếp bảo Tư lệnh Lục điều trực thăng của đơn vị gần nhất đón cô về J, mới kịp buổi họp báo.
Cô đã bảo chú Hải đến nhà họ Tần nghe ngóng, Diệp Trăn Trăn rốt cuộc bị đưa đến nước nào, không biết có thể nghe ngóng được nguyên do không!
“Không được!” Lục Tiểu Cổn lạnh lùng nói.
“……” Diệp Kiều.
“Biểu hiện của mẹ cũng được, sau này làm gì nhất định phải cẩn thận đề phòng!” Lục Tiểu Cổn nói với giọng điệu như một bà mẹ già đang dạy con.
“Đúng vậy…… Làm việc tốt không để lại tên, sau này phải để lại tên mới được! Nếu không, nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, lần này may mà gặp được người tốt……” Giọng nói của Diệp Kiều càng lúc càng nhỏ, cô quá mệt rồi, quần áo cũng chưa cởi, tắm cũng chưa tắm, cứ thế ngủ thiếp đi.
“Diệp Kiều, người tốt sẽ được báo đáp……” Lục Tiểu Cổn nhẹ giọng nói, kiếp này Diệp Kiều đều gieo nhân tốt, nhất định sẽ có quả tốt, sẽ không đi lên vết xe đổ.
Khi Diệp Kiều tỉnh dậy, phát hiện trên người đắp một chiếc chăn, là do cậu bé ấm áp Lục Tiểu Cổn đắp lên!
Trong mấy năm nay, cậu bé thường như vậy.
Cha cậu bé không ở bên cạnh mẹ, thì để cậu bé bảo vệ mẹ.
Diệp Kiều vừa dậy định đi tắm rửa rồi ngủ tiếp, trong đầu lướt qua khuôn mặt của Tần Lan, “Không hay rồi! Lục Tiểu Cổn, Diệp Trăn Trăn chắc chắn sẽ tìm cách đưa Tần Lan ra ngoài!”
Đúng lúc này, trong nhà giam quận Tây Thành, Tần Lan đột nhiên nuốt dao lam tự sát, đang được đưa đến bệnh viện cấp cứu!