Khi Diệp Kiều gọi điện đến nhà giam để tra hỏi, đã nhận được tin tức Tần Lan nuốt dao lam tự sát, được đưa đến bệnh viện cấp cứu!
Kiếp trước cô từng ngồi tù, đừng nói là dao lam, tù nhân ngay cả thắt lưng cũng không có, dao lam ở đâu ra? Chắc chắn là có người đưa cho bà ta, trước đó, chắc chắn Diệp Trăn Trăn đã đến thăm tù!
Chỉ cần Tần Lan ra khỏi nhà giam là sẽ có cơ hội chạy trốn!
Cộng với sự giúp đỡ của Diệp Trăn Trăn, có lẽ có thể trốn ra nước ngoài!
Trong phòng bệnh, hai tay Tần Lan bị còng vào lan can sắt của giường bệnh, khuôn mặt già nua, da nhăn nheo, sắc mặt vàng vọt, lỗ mũi cắm ống thở ôxy, trên mu bàn tay cắm kim truyền, dao lam đó khi đến vị trí của cổ họng, thì bị kẹt lại, mùi vị đó vừa đau vừa khó thở! Bà ta tưởng rằng mình không chống đỡ được đến bệnh viện thì đã chết rồi, nhưng không ngờ, bà ta vẫn chống đỡ được!
Tần Lan bà ta rốt cuộc là mệnh lớn!
Vốn tưởng rằng đời này của bà ta thế là xong rồi, không ngờ, con bé Diệp Trăn Trăn đó lại tìm được cha ruột của cô ta!
Tần Lan nhắm mắt lại, cổ họng sưng đau, dáng vẻ như sắp chết, nhưng trong lòng vô cùng kích động!
Lưỡi dao lam đó là Diệp Trăn Trăn đưa cho bà ta khi đến thăm tù, lưỡi dao lăm được cắt làm đôi, bà ta giấu trong tay áo, lúc nửa đêm, lặng lẽ nuốt xuống, giải vờ tự tử. Diệp Trăn Trăn nói, chỉ cần bà ta có thể vào bệnh viện, cô ta có thể tìm cách đưa bà ta ra ngoài!
Diệp Trăn Trăn còn nói, làm như vậy không phải vì bà ta là mẹ ruột của cô ta.
Mà là để trả thù Diệp Kiều!
Không cần biết con bé đó là vì ai, chỉ cần Tần Lan bà ta có thể thoát khỏi nhà giam, cuộc đời của bà ta sẽ còn có cơ hội xoay chuyển!
Hai năm lao ngục, mỗi ngày bà ta phải chịu bao giày vò, trong tù có đủ loại biến thái, sớm muộn gì bà ta cũng bị giày vò đến chết!
Những điều này đều do tiểu tiện nhân Diệp Kiều kia ban tặng!
Nghe Diệp Trăn Trăn nói, bà ngoại của tiểu tiện nhân Diệp Kiều đó còn tìm được cô rồi, cô và Lục Bắc Kiêu cũng đã kết hôn, bây giờ có giá trị mấy trăm triệu, muốn có bao nhiêu hào quang liền có bấy nhiêu!
Nghĩ đến những chuyện này, ngực của Tần Lan lên xuống dữ dội, bà ta không muốn thấy Diệp Kiều sống tốt, mỗi lần nghĩ đến đều hận không thể bóp chết cô!
“Đã sắp xếp xong hết chưa?” Bên ngoài bệnh viên, bên kia đường, Diệp Trăn Trăn ngồi trong xe, lạnh lùng hỏi người đàn ông mặc vest ở ghế phụ.
“Tiểu thư, đã sắp xếp xong rồi! Còn mười phút nữa, người của chúng ta đóng giả thành bác sĩ, đến đẩy Tần Lan từ trong phòng bệnh đến phòng kiểm tra, trong khoảng thời gian này có thể chạy trốn!” Người đàn ông mặc vest cung kính nói.
Khóe miệng Diệp Trăn Trăn nhếch lên, “Diệp Kiều cô ta chắc không ngờ tôi sẽ cứu mẹ tôi ra ngoài?! Tôi muốn cô ta hiểu rằng, tôi có thể đối chọi với cô ta!”
Do Tần Lan là tù nhân đặc biệt, bệnh viện đã bố trí phòng bệnh đơn cho bà ta, phòng bệnh rộng rãi, còn có nhà vệ sinh riêng.
Trong phòng bệnh, Tần Lan nhắm mắt lim dim ngủ, bà ta trông có vể bình tĩnh, nhưng trong lòng sớm đã kích động không thôi, mấy phút nữa là bà ta tự do rồi, Tần Lan bà ta lại có thể ra ngoài làm mưa làm gió rồi!
Có thế nào cũng không ngờ, người cha ruột của Diệp Trăn Trăn những năm qua trốn tránh như rắn rết, bây giờ có thể khiến cuộc đời của Tần Lan bà ta được cải tổ!
Những năm qua, bà ta làm sao có thể không biết cha ruột của cô ta kinh doanh gì chứ!
Một lúc sau, hai bác sĩ nam cao lớn, đeo khẩu trang, mặc áo blouse trắng đi vào, nữ giám ngục đứng dậy, chuẩn bị lấy chìa khóa ra để tháo còng tay cho Tần Lan.
Tần Lan khẽ liếc nhìn hai người mặc áo blouse trắng đó, nhịp tim đập nhanh, rất kích động.
Sau khi nữ giám ngục tháo còng tay cho bà ta, hai bác sĩ nam đó khiêng Tần Lan lên giường đẩy, chuẩn bị đẩy đi.
“Không được nhúc nhích!” Ở cửa phòng bệnh, ba cảnh sát vũ trang đội mũ sắt, mặc quân phục màu xanh than, cầm súng lục lần lượt nhắm vào hai bác sĩ giả!
Điều khiến Tần Lan ngạc nhiên là, bà ta nhìn thấy bốn cảnh sát đặc nhiệm đi ra từ nhà vệ sinh của phòng bệnh, bao vây họ!
“Bà Tần, đã lâu không gặp……” Và lúc này, một giọng nói phụ nữ ngọt ngào như bỏ bùa nói với Tần Lan vang lên……