Đây chắc chắn là giọng nói mà Tần Lan căm ghét nhất trong đời!
Hai tay bà ta nắm chặt lấy thành giường đẩy, chật vật muốn nhấc người dậy, nhìn chằm chằm Diệp Kiều ăn mặc gọn gàng cách đó không xa!
Mái tóc dài của cô được búi hết lên, không để lại cọng tóc nào, để lộ vầng trán sáng bóng không tì vết, trên khuôn mặt còn xinh đẹp hơn trước, có thêm mấy phần trưởng thành, vẫn tự tin như vậy! Lại nhìn cách ăn mặc của cô, từ đầu đến chân đều là hàng hiệu!
Trong lòng Tần Lan vừa căm hận vừa ghen tị!
Ban đầu, bà ta đã chịu phận bất hạnh.
Khi biết Diệp Kiều là bạn gái của Lục Bắc Kiêu, bà ta đã biết cuộc đời này kết thúc rồi, không thể xoay chuyển được nữa!
Không dễ dàng gì mới ôm được một tia hy vọng, cha ruột của Diệp Trăn Trăn là thủ lĩnh của một tổ chức khủng bố, tổ chức khủng bố không có việc xấu nào không làm, họ ở trong tối, hai nhà họ Lục, Diệp ở ngoài sáng, cho dù quyền lực của họ ngất trời thì sao nào? Thầm nghĩ chỉ cần Tần Lan bà ta thoát ra nước ngoài, cuộc đời của bà ta sẽ còn có hy vọng!
Bà ta đang mơ một giấc mơ đẹp, nhưng tiểu tiện nhân Diệp Kiều này lại xuất hiện!
Người phụ nữ sắp nhấc nửa thân trên lên, nhìn chằm chằm vào cô, sâu trong cổ họng rên rỉ, nghẹn ngào, không thể phát ra tiếng.
“Ngoan ngoãn một chút!” Súng của cảnh sát đặc nhiệm chĩa vào đầu ba ta, nghiêm nghị nói.
Tần Lan sợ hãi lập tức nằm xuống, hai mắt vẫn không cam tâm nhìn chằm chằm Diệp Kiều, nhìn cô tóc mai yểu điệu tiến lại gần mình.
“Bà Tần, tuyệt đối không ngờ tới phải không? Giấc mơ đẹp của bà lại bị tôi quấy rầy rồi, đúng không?” Diệp Kiều cười nói.
Tần Lan căm hận đến mức cổ họng dùng sức, muốn mắng cô, nhưng vết thương lại vỡ ra, một mùi máu tanh!
“Tôi còn tưởng rằng bà sớm đã thành tâm hối cải rồi chứ, hóa ra ngồi tù hai năm, bà vẫn chưa từ bỏ sao? Còn muốn chạy trốn à? Có phải con gái bảo bối Diệp Trăn Trăn của bà nói muốn cứu bà không?” Diệp Kiều cười hỏi.
“Tôi chỉ tò mò, cha ruột của Diệp Trăn Trăn là ai? Nhìn tướng mạo của Diệp Trăn Trăn, cha cô ta chắc cũng sẽ không tệ, năm nay cũng mới ngoài bốn mươi tuổi phải không?” Diệp Kiều mỉa mai nói, cô lấy thứ gì đó trong túi ra, Tần Lan để ý túi của cô là của Hermes.
Diệp Kiều lấy ra chiếc gương trang điểm, mở ra, đặt trước mặt Tần Lan.
“Trong tù chắc không có gương đúng không, bà Tần chắc không biết bây giờ mình trông thế nào nhỉ?” Diệp Kiều tiếp tục chế nhạo nói.
Chỉ thấy hai mắt Tần Lan mở to……
Bà ta giống như nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng!
Trong gương, sắc mặt vàng vọt đầy nếp nhăn, bọng mắt sụp xuống, trong mắt đầy tia máu, còn mái tóc ngắn kiểu phụ nữ nông thôn, người phụ nữ hoa tàn ít bướm là ai?!
“Với diện mạo bây giờ của bà, có chắc là cha ruột của Diệp Trăn Trăn sẽ cần bà không?” Diệp Kiều chế nhạo nói, “Loại phụ nữ như bà, chắc hẳn cũng không tìm được người đàn ông nào lâu dài, nếu không, năm đó sao ông ta không cưới bà, mà đổ cho đồng chí Diệp Thắng Huân?!”
Cô tiếp tục chế giễu bà ta.
Tần Lan tỏ vẻ khiếp sợ, hai tay ôm lấy cô, cổ họng phát ra tiếng kêu khóc đau đớn, lúc này, bà ta đột nhiên bò dậy, nhe nanh múa vuốt về phía Diệp Kiều, cảnh sát đặc nhiệm dùng cùi chỏ đánh vào thái dương của bà ta, Tần Lan lập tức ngất đi.
Diệp Kiều lạnh lùng nhìn bà ta một cái, “Bây giờ, chúng ta tiến hành hành động thứ hai đi!”
Hành động thứ hai, bắt Diệp Trăn Trăn!
“Sao họ vẫn chưa ra?! Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?!” Diệp Trăn Trăn lại nhìn đồng hồ, sốt ruột nói.
Người đàn ông mặc vest ở ghế phụ cũng nhìn thời gian, rồi nhìn về phía cửa hông bệnh viện.
Lúc này, liền nhìn thấy hai bác sĩ mặc áo blouse trắng, đỡ Tần Lan mặc áo bệnh nhân đi ra từ cửa hông, “Tiểu thư! Họ ra rồi!”