Lời Lục Bắc Kiêu nói là cứu A Uy chứ không phải cứu Diệp Trăn Trăn hay Tần Lan. Bởi vì, với hiểu biết của anh về Bò cạp độc, địa vị của cô con gái Diệp Trăn Trăn trong lòng ông ta còn không bằng A Uy. Trong khẩu cung của Diệp Trăn Trăn Trăn, A Uy ở tập đoàn K2 này có địa vị không nhỏ. Cũng không cần bàn tới Tần Lan, chỉ là người phụ nữ có quan hệ gần nhất với Bò cạp độc mà thôi.
Trước kia, bọn họ chưa từng hoài nghi chuyện K2 có cơ sở trong nước.
Hiện giờ có thể thấy được, cơ sở này là để thu thập thông tin, do thám tình báo, có thể mưu đồ tạo ra những sự kiện cực đoan ở trong nước trong thời gian tới.
Mẹ nó.
Thật sự là quả bom hẹn giờ mà.
Cái khối u ác tính này ở thành phố T cần phải được tìm ra càng sớm càng tốt, diệt trừ càng mau càng tốt, chặt đứt cái ý tưởng khủng bố của tập đoàn K2 này.
“A Kiêu, cậu cứ thoải mái an tâm chăm sóc em gái tôi đi. Ở đây đã có Huyết Lang, còn có thể có chuyện gì xảy ra chứ!” Diệp Thành cố tình nhấn mạnh vào cái chữ “Chăm sóc”, giọng điều có phần tà ác.
Lục Bắc Kiêu không nói câu nào, cắt đứt điện thoại.
“Anh Kiêu, Diệp Trăn Trăn thật sự là phần… tử… khủng… bố” Diệp Kiều cũng không thể nói hoàn chỉnh thành câu. Trong lòng cô, bốn chữ phần tử khủng bố này chỉ nói ra thôi cũng cảm thấy quá đáng sợ. Kiếp trước, cô xem rất nhiều tin tức về phần tử khủng bố đáng sợ giết người.
Ví dụ như… Isis…
Lục Bắc Kiêu nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt mang theo ý cười, “Cô ta là phần tử khủng bố đáng sợ gì chứ. Em là vợ của anh, anh so với phần tử khủng bố còn tàn nhẫn hơn.”
Dứt lời, nắm tay dắt cô đi vào trong.
Tầng 1 của trung tâm thương mại này đều là cửa hàng của những nhãn hiệu xa xỉ cùng với các nhãn hiệu trang sức. Vốn dĩ nói đi tới siêu thị ở tầng hầm B1 mua đồ ăn, nhưng Diệp Kiều lại kéo Lục Bắc Kiêu đi vào trong cửa hàng Tiffany. Nhân viên cửa hàng nhìn thấy đôi tuấn nam mỹ nữ đi vào thì hai mắt sáng ngời. Các cô là nhận ra vị khách quý Kiều 300 triệu của các cô. Còn người đàn ông mặc tây trang màu đen đi cạnh cô, dáng vẻ cao lớn soái khốc lại vô cùng đẹp trai a.
Cảm nhận được ánh mắt si mê của mấy cô nhân viên bán hàng, Diệp Kiều thật sự muốn bịt mắt các cô lại. Chỉ là, thật sự khó mà dắt được siêu soái ca này ra ngoài, cảm giác thật có mặt mũi a.
“Diệp tiểu thư, cô tới rồi!”
Cửa hàng trưởng cũng là một mỹ nữ, có giá trị nhan sắc cao, có khí chất hơn so với các nhân viên bán hàng rốt cuộc cũng phục hồi được tinh thần, dứt bỏ được cái vẻ hoa si, vội vàng tiến tới chào đón.
“Các cô, sau này gọi tôi là bà Lục đi, vị này là ông Lục!” Diệp Kiều nói.
Mấy nhân viên bán hàng rốt cuộc cùng cúi chào, “Chào ông Lục!”
Lục Bắc Kiêu vẻ mặt vô tình, lịch sự gật đầu chào.
Cửa hàng trưởng dẫn hai người vào khu vực khách quý, tự mình đi lấy cặp nhẫn mà Diệp Kiều đặt lúc trước.
Hóa ra, cô dâu bá đạo của anh đã đi đặt nhẫn cưới.
“Tuy rằng anh Kiêu của chúng ta thường xuyên ở trong doanh trại, hàng ngày không thể đeo trang sức, những mà nhẫn cưới thì phải đeo.” Diệp Kiều nói xong thì đeo cái nhẫn được thiết kế đơn giản lên ngón áp út của anh.
Sau đó, lại tự mình đeo chiếc nhẫn được thiết kế đơn giản nhưng lại mang dáng vẻ của nữ giới lên tay mình. “Được không? Có thích không?”
“Bảo bối, rốt cuộc anh đã cảm nhận được cảm giác được bao nuôi!” Kỳ thực, anh muốn nói là cảm giác được cô sủng ái.
“Cái này mà cũng gọi là bao nuôi sao? Cặp nhẫn này còn không có bằng chiếc nhẫn kim cương của anh đâu!” Diệp Kiều nói xong thì kéo anh đứng lên. Cửa hàng trưởng muốn mời hai người tới xem cặp đồng hồ tình nhân. Diệp Kiều từ chối cô ta rồi dắt tay Lục Bắc Kiêu đi sang cửa hàng Patek Philippe ở phía đối diện.
!!!
Cửa hàng trưởng cảm thấy tiếc nuối.
Khi Diệp Kiều đeo chiếc đồng hồ trăm vạn cô chọn từ ba tháng trước lên tay Lục Bắc Kiêu, Lục đại thiếu mới chân chính cảm nhận được cảm giác được bao nuôi.
Đàn ông không thể không thích đồng hồ mà Lục Bắc Kiêu anh cũng không ngoại lệ.
“Cái đồng hồ này thật xứng với anh Kiêu của em. Anh Kiêu của em so với các người mẫu khí chất hơn nhiều.” Diệp Kiều đứng xa vài bước nhìn tới, ánh mắt si mê đánh giá Lục Bắc Kiêu, thật lòng khen ngợi.
“Cảm ơn phú bà đã bao nuôi, chi tiêu cũng thật rộng rãi!” Rộng rãi hơn so với bà Đỗ với tư lệnh Lục nhiều. Lục Bắc Kiêu cúi người nói nhỏ bên tai cô.
“Đẹp trai, dáng dấp tốt, tính tình tốt nên được cưng nhiều!” Diệp Kiều nhón chân thì thầm bên tai anh, giọng nói thân mật, đặc biệt cảm nhận cái cảm giác được tiêu tiền vì anh này.
Lục đại thiếu nghe cô nói xong thì cong miệng cười đắc ý. Nhưng lại nghe thấy cô nói tiếp, “Anh Kiêu, hiện giờ anh biết em muốn làm gì không?”