Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 502 - Chương 502:

Chương 502:

Người đàn ông cao lớn lãnh khốc trong bộ tây trang, cà vạt nới lỏng, áo sơ mi mở cúc cổ, hai tay cắm túi quần, tay trái đeo một chiếc đồng hồ hàng hiệu rất tương xứng với bản thân, hơi cúi người nghiêng tai lắng nghe, nhỏ giọng hỏi, “Muốn làm gì? Hử!”

“Đem từ “gì” xóa đi, thêm vào một chữ “anh”!” Diệp Kiều thì thầm bên tai anh, tủm tỉm cười tà ác.

Anh cẩn thận nghĩ lại câu cô vừa nói, hiểu được ý nghĩa trong đó…

!!!

Anh nhịn không được, nuốt nước bọt, cắn chặt răng nói, “Phú bà, rất vui được phục vụ bà… Cho nên, về nhà thôi!”

Con nhóc này, thật sự dám nói a. Ở đây là trung tâm thương mại đó!

Diệp Kiều tuy rằng bị vẻ đẹp trai soái khí của anh làm cho xúc động, nhưng cô cũng là một con hổ giấy, vội vàng lùi ra sau, né tránh cái kẻ mặt người dạ thú này, vẻ mặt nghịch ngợm nói, “Còn phải mua đồ ăn a!”

Lục Bắc Kiêu khinh bỉ nhìn cô một cái. Con nhóc này, dám nói nhưng không dám làm.

Diệp Kiều đi thanh toán tiền xong thì hai người đi xuống siêu thị ở dưới tầng. “Mấy năm nay tầng 4 làm ăn thế nào? Chưa đóng cửa chứ?”

Anh nhàn nhạt hỏi.

“Anh Kiêu, có nhân tài maketing là em ở đây sao có thể đóng cửa chứ? Nhưng mà, cửa hàng đi theo thị trường ngách, cũng sẽ không thể kiếm được nhiều!” Diệp Kiều nói.

Cửa hàng mà hai người nói tới chính là cái cửa hàng Xạ kích mà Lục Bắc Kiêu từng đầu tư trước kia, hiện giờ người đầu tư đổi thành Diệp Kiều, mấy năm nay Diệp Kiều đều chăm chỉ tới đây.

Khách hàng đều là những người yêu thích kỹ năng quân sự, cho nên cũng không đông khách, vì thế, cô tăng cường hoạt động maketing.

Hai người đi tới thang cuốn, đi xuống siêu thị ở dưới tầng hầm.

Diệp Kiều dự tính đêm nay sẽ làm một bữa tối dưới ánh nến ở nhà, nếu không thật phí cái ngày anh có thể mặc thường phục này. Bộ tây trang này là cô đặt cho anh, cũng dự tính là sẽ dùng để chụp ảnh cưới.

Vì thế, hai người đi tới khu vực thực phẩm tươi sống mua chút thịt bò bít tết đã ướp sẵn, mua thêm ít nấm về nấu ăn, thêm một chút đồ ăn cũng trái cây. Hai người cũng đi tới khu rượu mua một chai rượu vang đỏ, tuy rằng trong siêu thị không có rượu ngon, nhưng mà muốn cảm nhận được không khí lãng mạng của bữa tối dưới ánh nên thì không thể thiếu rượu.

“Kỳ lạ, người ở lầu hai đâu rồi?” Hai người lại đi thang cuốn lên siêu thị trên tầng 2, cũng chính là lên mặt đất, cô muốn mua băng vệ sinh.

Lục Bắc Kiêu híp mắt, trong khu vực tầng 2, không một bóng người.

Thật là khác thường.

Lúc này, chiếc đồng hồ radar trong túi áo của anh có tín hiệu báo. Vừa rồi, vì đeo chiếc đồng hồ mới, anh đã tháo xuống thả vào trong túi.

Vừa lấy được đồng hồ ra thì hai người nghe thấy từ dưới siêu thị tầng B1 có tiếng vang giống như tiếng nổ lớn, mặt sàn rung chuyển. Diệp Kiều sợ hãi chui tọt vào lòng anh. Lục Bắc Kiêu nhanh tay ôm lấy cô trốn ra phía sau kệ hàng.

“Anh Kiêu, chuyện gì vậy? Tiếng vừa rồi giống như tiếng nổ!” Diệp Kiều hoảng hốt nói.

Lục Bắc Kiêu lại lấy đồng hồ radar ra xem. Chiếc đồng hồ này có công năng cảm ứng nguy hiểm, chất nổ. Mà với kinh nghiệm của anh, tiếng nổ vừa rồi chính xác là tiếng nổ của lựu đạn!

Cướp sao?

“Các anh em, con mẹ nó, lão tử hiện giờ đang ở lầu 2 trung tâm thương mại, có người tung lựu đạn, ai biết xảy ra chuyện gì không? Nhận được trả lời, nhận được trả lời!” Lục Bắc Kiêu tháo chiếc đồng hồ hàng hiệu Diệp Kiều mới mua cho xuống, đeo đồng hồ radar lên, thấp giọng nói vào đồng hồ, dựa vào kệ hàng, con mắt nhìn khắp nơi băn khoăn.

“Trời ạ, Kiêu gia. Anh đang ở trung tâm thương mại?! 5 phút trước cảnh sát nhận được tin báo có người muốn làm loạn ở trung tâm thương mại, nên đã thông báo cho khách hàng rút ra ngoài. Hiện giờ cảnh sát đặc nhiệm đang di chuyển tới. Hiện trường như thế nào chúng tôi không rõ lắm!” Giọng nói của Phương Trác truyền tới.

“Pằng pằng pằng!”

Trên thang cuốn có một người đàn ông, dáng người thô kệch, súng vác trên vai, đạn đã lên nòng. Người này đeo cái mũ ngụy trang, đeo kính râm che mắt, trong tay là khẩu AK, theo thang cuốn đi về phía hai người.

Bình Luận (0)
Comment