Là cướp sao?
Cướp sao lại đi vào siêu thị? Sao lại không vào các cửa hàng hiệu, thời trang, đồng hồ xa xỉ ở dưới tầng 1.
Diệp Kiều nín thở, trong lòng suy nghĩ.
Lục Tiểu Cổn. Con có giúp ba mẹ không? Những người này có súng, có lựu đạn a. Mà ba mẹ con tay không tấc sắt a.
Diệp Kiều thầm nhủ trong lòng với Lục Tiểu Cổn. Trần nhà vì ảnh hưởng của tiếng nổ vừa nãy mà những mảng vữa không ngừng rơi xuống.
Thời khắc mấu chốt này, Lục Tiểu Cổn không có trả lời.
Lục Bắc Kiêu rất nhanh tháo giày xăng đan cao gót trên chân Diệp Kiều, để tránh phát ra tiếng trên đường đi, sau đó, lấy từ trong túi cô ra cái bao dao găm anh bỏ vào đó lúc ở cửa hàng váy cưới. Đây là dao găm ba cạnh, ba mặt đều là lưỡi dao sắc.
Ngày thường anh quen giấu vũ khí trong ống quần, lúc nào cũng mang theo. Hôm nay đúng dịp, khi ra ngoài không mang theo súng lục.
Anh nhìn vào kệ hàng bên trong, nhìn thấy lối ra của nhân viên thì chỉ chỉ, ý bảo Diệp Kiều chạy tới đó.
Diệp Kiều không dám. Dù sao mấy kẻ khủng bố này chỉ có cách đó mấy kệ hàng, nếu như phát hiện ra cô thì lập tức giương súng “chíu chíu chíu” cho cô mấy nhát thì sao. Nhưng rồi, nhìn ánh mắt kiên định của anh, cô giống như được uống thuốc an thần. Có anh ở đây, cô không cần sợ điều gì.
Cô hít sâu, khom người nhẹ chân chạy tới phía cửa dành cho nhân viên.
Cái tên to con cầm khẩu ak hình như phát hiện ra tiếng động, lập tức chĩa súng về phía Diệp Kiều đang chạy bắn luôn một tràng, lửa từ nòng súng văng ra, đồ đạc bày trên kệ hàng trúng đạn văng tứ tung. Tên to con chạy tới phía cửa ra dành cho nhân viên siêu thị, trên đường đi, hắn không để lại bất cứ tiếng động nào.
Rõ ràng hắn đi ủng quân đội.
Lục Bắc Kiêu nấp sau một kệ hàng đựng băng vệ sinh, không nghe được tiếng bước chân nhưng mà ngửi thấy mùi hôi toát ra từ người tên đó.
Anh dựa lưng và kệ hàng, nhìn thấy tên to con đang đi tới gần cửa ra dành cho nhân viên siêu thị, xác định phía sau hắn ta không có đồng bọn thì nhanh chóng phóng tới phía sau lưng tên to con, chỉ còn hai bước chân, con dao găm cầm trong tay vòng ra trước đâm thẳng vào ngực trái tên đó, tay trái thì nhanh chóng bịt kín miệng hắn.
Máu từ trong cơ thể tên cướp theo lưỡi dao trào ra ngoài. Con dao găm cắm sâu vào ngực tên cướp chừng 10cm, Lục Bắc Thâm nắm chặt chuôi dao xoáy thêm một vòng, sau đó nhanh chóng rút dao ra.
Tên to con mất mạng.
Đây là ưu điểm của dao găm ba lưỡi, sau khi đâm vào cơ thể thì có thể đem không khí tiến vào, khiến cho không khí xâm nhập vào mạch máu. Chỉ cần dao cắm sâu vào chừng 8cm là đã có thể lấy mạng đối phương.
“Xì!” Lục Bắc Kiêu nhìn máu trên tay dính cả vào chiếc áo sơ mi trắng thì lắc lắc tay vẻ chán ghét, sau đó đỡ tên to con ra phía sau kệ hàng, nhanh chóng di chuyển tới vị trí cửa ra dành cho nhân viên siêu thị.
Diệp Kiều trốn ở trong tủ quần áo trong phòng nghỉ dành cho nhân viên, nghe được tiếng gọi nhỏ của Lục Bắc Kiêu thì lập tức chạy tới, đang định ôm anh thì nhìn thấy một bên tay cùng con dao găm của anh dính đầy máu tươi.
Anh ra dấu hiệu im lặng đối với cô, cầm tay cô nhanh chóng chạy vào phía cửa thoát hiểm. Bên ngoài, tiếng còi xe cảnh sát vang lên.
“Anh Kiêu, đây là bọn cướp sao?” Diệp Kiều nhỏ giọng hỏi.
“Không giống!” Anh trả lời dứt khoát.
Đi tới lầu 4. Cửa thoát hiểm của lầu bốn có thể mở được, hai người mở ra, lén đi vào, bám theo vách tường đi vào hành lang. Lục Bắc Kiêu dò xét, trên lầu 4 này cũng không có bóng người, cũng không thấy mấy kẻ đó, không gian yên tĩnh vô cùng. Đúng lúc này, anh nhìn thấy ở phía đối diện là quán Xạ kích.
“A Kiêu! A Kiêu! Cậu có đó không?!”
“Có!”
“Có thể xác định, trung tâm thương mại bị một đám bắt cóc chiếm giữ.”
“Mẹ nó, tôi biết rồi. Hơn nữa còn là một đám lính đánh thuê. Mẹ nó, giống hệt như là diễn tập chống khủng bố vậy. Tôi với Diệp Kiều hiện giờ bị nhốt trong này!” Anh hạ giọng nói vào trong chiếc đồng hồ.