Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 507 - Chương 507:

Chương 507:

Khi Lục Bắc Kiêu đang quay lại tìm Diệp Kiều thì nhìn thấy một tên khủng bố đang chĩa súng về phía cửa nhà hàng, chuẩn bị nổ súng. Lục Bắc Kiêu nghiến răng lia khẩu AK trong tay, tên khủng bố lập tức trở thành tổ ong vò vẽ. Thân hình cao lớn của anh lập tức len qua cửa quán ăn vào bên trong.

“Diệp Kiều Kiều!” Không nhìn thấy cô đâu, anh hạ giọng gọi. Người đàn ông không sợ trời không sợ đất nhưng lúc này sợ đến mức trái tim đã vọt tới cổ họng.

“Anh Kiêu! Em ở đây!” Diệp Kiều từ phía sau cửa quán ăn đi tới, ôm lấy eo anh từ phía sau, Lục Bắc Kiêu lập tức quay người giữ hai vai cô, nhìn từ đầu tới chân một lượt, xác định cô không có việc gì, trái tim lúc này mới bình ổn trở lại.

“Sao lại chạy loạn như vậy?!” Anh nghiêm túc thấp giọng hỏi.

Dứt lời, bàn tay đã giữ chặt gáy cô, hung hăng hôn xuống. Diệp Kiều vốn đã bị kích động, thấy anh tình cảm mãnh liệt thì cũng mãnh liệt đáp lại.

Ở bên cạnh anh, quả thật là kích thích mà. Đây cũng là lần đầu tiên cô thấy anh giết nhiều người như vậy.

“Qua kính, em nhìn thấy tên khủng bố tới nên trốn ra sau cánh cửa!” Cô giải thích với Lục Bắc Kiêu.

Lục Bắc Kiêu thì không còn thời gian trách cứ cô, nhanh chóng dẫn cô đi theo hành lang, đi lên tầng thượng tòa nhà tìm tay súng bắn tỉa. Chỉ có khắc chế được tay súng bắn tỉa này, cảnh sát mới có thể tiến vào cứu người.

*

Đúng như dự đoán của Lục Bắc Kiêu, quả nhiên là có nhóm khủng bố tới cứu A Uy, nhưng mà, toàn bộ bị đội Huyết Lang mai phục ở đó bắt gọn. Máy bay trực thăng đưa đội Huyết Lang lập tức bay vào trong nội thành tiếp ứng.

“Không biết Tiểu Lục với Tiểu Kiều có sao không. Tôi lo lắng gần chết. Tiểu Lục một người sao có thể đối phó với mười mấy người!” Đại Ngốc nghe nói Lục Bắc Kiêu với Diệp Kiều bị vây trong trung tâm thương mại thì nóng lòng, vừa rồi lúc đánh giết kẻ địch cũng anh dũng hơn nhiều.

“Chỉ sợ Kiêu thần vì lo cho chị dâu mà phân tâm, không có lợi!” Thời Vũ nghiêm túc nói.

Nghe cô nói vậy, Đại Ngốc càng lo lắng.

Trong tầng 1 của trung tâm thương mại, toàn bộ số con tin bị bắt giữ đều ngồi xổm xuống ôm đầu, có đứa nhỏ bị dọa khóc, bà mẹ lo lắng che miệng con lại, sợ cô bé bị những kẻ giết người không chớp mắt đó giết chết.

Cách hai mẹ con cô ta không xa có một ông cụ bị buộc bom trên người. Chỉ cần những kẻ khủng bố này ấn nút, người trong toàn bộ tầng 1 này đều sẽ bị bom nổ ép chết.

Lúc này, Lục Bắc Kiêu cùng Diệp Kiều đã đi tới tầng 20. Sợ Diệp Kiều trốn ở chỗ nào đó cũng có nguy cơ bị bọn khủng bố phát hiện bắt giữ nên anh chỉ có thể dắt cô đi theo mình.

“Chết tiệt! Còn chưa có tin tức gì sao? Bọn chúng có phải thất bại rồi không?”

“Gặp quỷ rồi, ở trung tâm thương mại còn có bộ đội đặc chủng. Người của chúng ta đã bị hắn giết hết rồi. Theo tôi thấy, cho nổ tầng 1, mau rút thôi!” Trên lối đi, một tên thuộc đội tuần tra lưu động đang nói vào bộ đàm với đồng bọn.

Lục Bắc Kiêu đưa súng, ngắm thẳng vào đầu hắn, nổ súng. Một phát chí mạng.

“Anh Kiêu, tầng 1 có bom!” Diệp Kiều nghe nói tầng 1 có bom thì cả người ngây ra. Dưới tầng 1 toàn là dân thường vô tội.

Diệp Kiều vừa nói dứt lời thì tiếng súng chiu chíu vang lên. Lục Bắc Kiêu đẩy cô vào chỗ nấp, bản thân anh cũng tránh vào đó. Chỗ góc tường hai người mới nấp ở đó bị đạn bắn nát nhừ, gạch đá văng khắp nơi.

Mặt Diệp Kiều đặt sát đầu vai của Lục Bắc Kiêu, bị một mảnh vữa bắn vào, có chút đau.

Cô được anh ôm vào trong lòng, tấm thân to lớn của anh trở thành áo giáp che chở cho cô. Lục Bắc Kiêu cầm súng 1 tay, không quan tâm tới chuyện đối phương không ngừng nổ súng, che chở cho cô. Diệp Kiều thầm nghĩ, lúc này, nếu như có lựu đạn, giống như trong phim truyền hình thì thật tốt.

Đúng lúc cô đang tuyệt vọng thì đối phương giống như hết đạn. Lục Bắc Kiêu một tay đẩy cô vào chỗ khuất, thân hình to lớn nhích ra bên ngoài, đưa súng lên bắn. Viên đạn bay ra xuyên thẳng vào giữa trán tên khủng bố.

Bình Luận (0)
Comment