Diệp Kiều vốn tưởng rằng hai người sẽ phải chết, liền đưa tay ôm lấy thân hình to lớn của Lục Bắc Kiêu, trán cọ cọ vào ngực anh. Cô ngẩng đầu nhìn ảnh, kéo mặt anh xuống hôn.
“Bảo bối, là bị chuyện này làm cho tức giận sao?” Anh cúi đầu cười nói.
Trên khuôn mặt đẹp trai tuấn tú có vết xước, trên đầu vai cũng bị viên đạn sượt qua làm rách da thịt.
Nhưng anh vẫn có tâm tình nói đùa.
Nhưng mà, dáng vẻ của anh lúc giết người, so với lúc mặc bộ tây trang, con mẹ nó, càng đẹp hơn. Cho nên, cô mới không nhịn được mà muốn hôn anh.
Trên mặt Diệp Kiều cũng có vết xước, giống như vết mèo cào, “Đúng vậy.”
Lục Bắc Kiêu trừng mắt nhìn cô, “Xong việc sẽ thu thập em.”
Hai người lại đi theo hành lang của tòa nhà văn phòng, Lục Bắc Kiêu giấu cô vào một góc để đi tìm tên súng bắn tỉa khác. Đúng lúc này, Diệp Kiều nghe thấy có tiếng nói trong phòng.
“Hành động thất bại, cho nổ tầng 1. Đúng. Trực thăng sẽ đáp ở tầng thượng!”
“Rõ.”
Tên khủng bố kia nói xong thì cầm lấy điều khiển trên bàn, định ấn.
“Á!” Từ bên ngoài cửa sổ, một mũi tên bắn tới găm thẳng vào tay hắn, chiếc điều khiển trên tay hắn rơi xuống đất. Không có tiếng nổ. Phải ấn được vào nút điều khiển thì bom mới nổ.
Tên khủng bố nhổ mũi tên trên tay, khom lưng định nhặt chiếc điều khiển từ xa trên mặt đất. Diệp Kiều thấy vậy vọt tới, túm chặt khẩu súng lục trong tay hắn giằng giật. Tiếng súng nổ. Cô nhắm hai mắt lại. Viên đạn găm thẳng vào ngực đối phương, xuyên qua tạo thành một lỗ thủng đầy máu. Diệp Kiều hai mắt nhắm chặt vẫn không ngừng đánh tới.
“Tiểu Kiều, đừng đánh, hắn ta chết rồi!” Từ phía sau có giọng nói truyền tới. Diệp Kiều theo bản năng muốn xoay người lại đánh, nhưng Đại Ngốc phản ứng nhanh nhạt, cướp được khẩu súng trong tay cô.
Diệp Kiều mở mắt, nhìn thấy Đại Ngốc vũ trang toàn thân đứng trước mặt mình.
“Ối ối ối… Đại Ngốc xấu, anh muốn hù chết em sao!” Cô nắm tay đấm thẳng vào ngực Đại Ngốc. Đại Ngốc cười hiền hậu, sau đó cúi người nhặt chiếc điều khiển dưới đất lên.
“Tiểu Kiều, vừa rồi em thật dũng cảm!”
Diệp Kiều thở phào nhẹ nhõm.
“Rốt cuộc các anh đã tới rồi. Em với anh Kiêu đã đấu với mấy tên khủng bố đó được 1 giờ.” Diệp Kiều vẫn còn sợ hãi nói.
Bên ngoài chợt có tiếng súng vang lên, Diệp Kiều giống như chim sợ cành cong, “Yên tâm, đều là người của chúng ta!”
“Đại Ngốc, các anh làm thế nào để vào? Các cửa đều bị bọn họ chốt chặt…”
“Bọn tôi tay không trèo tường lên!” Đại Ngốc thản nhiên nói.
“Trời… ạ… Các anh là Spider Man sao? Đây là tầng 20 đó!” Diệp Kiều vỗ ngực nói. Cô không nhịn được lại quay lại nhìn thi thể bị mình bắn thủng ngực kia, máu vẫn chảy ra, thầm nghĩ, kia là cô thật sự làm.
“Đây là bản lĩnh mà bọn anh phải học. Spider Man gì chứ!”
A, cái thời đại này, đúng là không có Spider Man. Diệp Kiều thuận miệng tự giải thích.
Toàn bộ tay súng bắn tỉa bị xử lý xong thì nhóm cảnh sát xông vào đại sảnh, nhanh chóng trấn áp được nhóm khủng bố ở đó, giải cứu con tin. Mà những phần tử khủng bố cũng đang tìm cách trốn chạy thì bị nhóm bộ đội đặc chủng bắt gọn.
Diệp Kiều cùng Đại Ngốc đi xuống lầu, thấy chuyên gia bom mìn đã tới. Đại Ngốc đưa điều khiển cho họ.
Những con tin được giải cứu thì ôm người thân khóc ròng, những người vô tội bị giết chết thì cũng đã được thu dọn thi thể.
Trong lòng Diệp Kiều vẫn còn chút sợ hãi.
Cho đến khi cô nhìn thấy Lục Bắc Kiêu thì thấy anh đã mặc bộ chiến phục hàng ngày, toàn thân được võ trang, vai vác súng, đạn đã lên nòng.
“Hành động hôm nay còn chưa kết thúc sao?” Cô ngửa đầu nhìn anh, quan tâm hỏi.
“Vừa mới bắt đầu. Đã bảo người tới đón em. Ngoan, mấy ngày tới đừng đi đâu, cũng đừng suy nghĩ gì. Kết thúc nhiệm vụ anh sẽ về với em!” Lục Bắc Kiêu kẹp mũ bên người, cúi đầu nhìn cô, trầm giọng nói.
Sau đó, anh đứng nghiêm người, tay phải khép lại, đưa lên thái dương, nhìn cô, nghiêm túc làm một cái quân lễ.
Không phải là thể hiện, mà là thành ý chân thành của một người lính dành cho vợ mình.