Đây là lần đầu tiên Diệp Kiều thấy Lục Bắc Kiêu thực hiện quân lễ trang trọng như vậy đối với mình.
Trong phút chốc, sự cảm động tràn ngập trái tim, nước mắt dâng tràn, ánh mắt mơ hồ, nhìn anh trong bộ quân trang màu ô liu, cương nghị, trang trọng đứng trước mặt cô. Trong nháy mắt, hình ảnh đó khắc sâu vào trong tim.
Cho dù anh không nói, cô cũng hiểu rõ, cái kính lễ này có ý nghĩ gì.
Nhìn theo bóng dáng cao lớn đĩnh bạt của anh đi về phía trực thăng, giọng nói của Diệp Kiều như tắc nghẹn trong cổ họng, khàn khàn nói: “Lục Bắc Kiêu! Đời này chuyện em muốn làm nhất là yêu anh. Chuyện không hối hận nhất là làm vợ anh. Anh cứ ra trận giết địch. Em vĩnh viễn làm hậu phương vững chắc của anh, ở nhà chờ anh!”
Nói xong, nước mắt cô rơi xuống như mưa.
Nước mắt thi nhau lăn xuống nhưng đôi mắt không hề chớp, nhìn theo bóng dáng anh, khóe miệng cong lên nụ cười kiêu ngạo, tự hào.
Kiêu ngạo vì anh!
Tự hào vì anh!
Vì có thể có được người đàn ông như vậy, thật là hạnh phúc.
Giọng nói kiên định của cô xuyên qua những âm thanh hỗn tạp, truyền tới tai anh. Người đàn ông cương nghị nở một nụ cười, khóe mắt thoáng đỏ nhưng chỉ là lướt qua trong giây lát, nụ cười càng thêm tươi, bàn tay nắm càng thêm chặt, giống như được tiếp thêm một phần nghị lực.
Đại đội Huyết Lang đang đứng phía trước trực thăng, Lão Thái hô một tiếng: “Chào!”
Ngoại trừ Lục Bắc Kiêu, toàn bộ đại đội Huyết Lang đều hướng tới thân hình mảnh khảnh tràn ngập năng lượng đang ở phía xa kia, nghiêm túc làm một cái quân lễ.
Bọn họ, là muốn chào chị dâu, Diệp Kiều.
Nhìn thấy mấy người ở Đại đội Huyết Lang từ xa làm quân lễ với mình, nụ cười của Diệp Kiều càng tươi, nước mắt cũng chảy nhiều hơn.
“Thật chán ghét, sao cứ lừa tình như vậy!” Giọng nói của cô càng thêm khàn.
“Chị dâu, cảm ơn chị!”
“Chị dâu, vất vả cho chị rồi!”
Từ phía xa, những giọng nói truyền tới.
Cảm kích cô cái gì chứ? Cô vất vả cái gì chứ? Phải là cô cảm kích trước những vất vả khó khăn của những người dám đương đầu vì đất nước này chứ.
“Toàn đội tập trung!” Trên máy bay, Lão Thái lên tiếng, mọi người lập tức ngồi thẳng lưng.
“Đều nhìn thấy những người dân vô tội chết thảm rồi chứ?”
“Thấy!” Những chiến sỹ thuộc đại đội Huyết Lang trong mắt như có lửa, phát ra vẻ giận dữ, hai tay nắm chặt.
Trên chiến trường, bọn họ là những cỗ máy giết người, nhưng bọn họ đều là con người, cũng sống, cũng có tình cảm, có máu có thịt, không thể không nhìn thấy cảnh đồng bào của mình bị giết hại.
“Các con, tiếp theo chúng ta sẽ làm thế nào?” Lão Thái hung tợn nói, nắm chặt hai tay, vẻ mặt tàn nhẫn.
Lục Bắc Kiêu đưa tay tới trước, những người khác nắm lấy tay anh.
“Giết!”
“Giết!”
“Giết!”
Toàn thể đồng lòng, như chém đinh chặt sắt, mà hô vang.
Huyết Lang, bọn họ là một nhóm sói lửa có trái tim.
Thề sẽ tiêu diệt toàn bộ phần tử khủng bố, vì những đồng bào chết thảm trong lần khủng bố này, cũng là để cho Bọ cạp độc biết, lén vào Trung Quốc sẽ gặp kết quả gì.
*
Căn cứ của Tập đoàn K2 ở Trung Quốc đã được tìm ra. Ở ngay thành phố T này, nấp dưới danh nghĩa của công ty vận chuyển hóa chất, nhưng kỳ thật là nơi tập trung một đám lính đánh thuê của Bọ cạp độc, chuyên tìm thông tin tình báo trong nước, chế tạo thiết bị khủng bố.
Đại đội Huyết Lang sau khi về căn cứ thì lập tức họp khẩn, lên kế hoạch hành động.
*
Diệp Kiều giật mình tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng. Trong giấc mơ, đều là hình ảnh máu me, tiếng súng vang lên không ngừng. Hai tai vang lên không ngừng tiếng đạn bắn, tiếng mưa bom, giống như có thể lấy mạng cô bất cứ lúc nào.
Tuy rằng, cô đã từng trọng sinh, tâm lý vô cùng ổn định, nhưng mà, rốt cuộc, đây là lần đầu tiên cầm dao cầm súng giết người, tâm lý bị ám ảnh cũng là chuyện bình thường.
“Lục Tiểu Cổn, làm sao bây giờ? Không ngủ được…” Cô ngồi trên giường, ôm cái gối của Lục Bắc Kiêu, làm nũng với con trai.