Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 510 - Chương 510:

Chương 510:

Trên cái gối vẫn còn mùi hương của anh, có thể khiến cô an tâm nên cô càng ôm chặt cái gối vào lòng.

Lục Tiểu Cổn có chút khó xử. Cậu sẽ không an ủi người khác.

“Diệp Kiều, người đừng sợ, kẻ người giết không phải là người, mà là ma quỷ. Người là thay trời hành đạo, là nữ hiệp.” Đây là lần đầu tiên Lục Tiểu Cổn lên tiếng khen ngợi cô. Cậu có chút không quen, nhưng mà, đối với những biểu hiện của Diệp Kiều hôm nay, cậu kính phục.

Hôm nay, cậu không có giúp ba mẹ. Năng lượng của cậu đã yếu đi. Ba cũng không cần cậu giúp. Diệp Kiều cũng đã mạnh lên.

“ y nha, Lục Tiểu Cổn a, mặt trời ngày mai sẽ mọc từ đằng Tây rồi đúng không? Rốt cuộc cũng nghe được con khen mẹ!” Diệp Kiều kích động nói.

“….” Lục Tiểu Cổn

“Mẹ hôm nay có soái không? Có giỏi không? Mau nói xem!”

“Nói người béo, mới thế mà đã lên mặt!” Lục Tiểu Cổn nói vẻ ghét bỏ.

“Hứ. Cái thằng nhóc này.” Diệp Kiều tức giận muốn đánh cậu một cái.

Lục Tiểu Cổn vui vẻ ra mặt, con thật muốn nhìn cái dáng vẻ muốn đáng con mà không đánh được của người.

Trò chuyện với Lục Tiểu Cổn một lát, Diệp Kiều thở lại, “Mẹ thật không nghĩ tới chuyện như vậy… Đã chết 12 người dân thường, 3 cảnh sát, 1 cảnh sát đặc nhiệm… Thật thảm khốc… Những phần tử khủng bố đó thật đáng giận. Có giỏi tìm bộ đội đặc chủng mà đấu, sao chỉ biết ra tay với kẻ yếu thế!”

“Cho nên bọn chúng đáng chết! Hôm nay người nên giết nhiều thêm mấy người!” Lục Tiểu Cổn căm phẫn nói, cũng là an ủi cô, muốn cô không còn suy nghĩ nhiều đến nó nữa.

Diệp Kiều nghe cậu nói như vậy, thật sự muốn giết thêm mấy tên khủng bố nữa.

“Lục Tiểu Cổn, trước đây con có nói, kiếp trước ba con bị phần tử khủng bố giết chết, chẳng lẽ… chẳng lẽ chính là ba của Diệp Trăn Trăn?” Diệp Kiều bỗng nhiên nhớ tới điều này, kích động hỏi.

Trái tim Lục Tiểu Côn đau nhói. Cậu trầm mặt.

Diệp Kiều biết, bản thân mình đã đoán đúng, nằm xuống giường ôm chặt cái gối của anh, “Bi kịch sẽ không xảy ra nữa… sẽ không… Con đã nói, chỉ cần đời này mẹ thật tâm yêu ba con… ba con sẽ không phải chết, con nói, Lục Tiểu Cổn, đây là điều con nói! Con sẽ không gạt mẹ, đúng không?!”

“Đúng vậy. Người yêu ba là được rồi!” Lục Tiểu Cổn nói, vẻ chắc chắn.

Có tình yêu của Diệp Kiều, ba mới sẽ không giống như kiếp trước, vì lo lắng hậm lực mới khiến Bò cạp độc có cơ hội giết hại.

Diệp Kiều hít sâu, ức chế nỗi bi thương trong lòng, khóe miệng cong lên một nụ cười tự tin, “Cho nên, đời này, ba con không hy sinh. Diệp Kiều ta tuyệt đối sẽ không để bi kịch tái phát.”

Tuyệt đối không!

*

Căn cứ của tập đoàn K2 ở Trung Quốc sở dĩ đặt ở văn phòng vận chuyển hóa chất cũng có nguyên nhân. Nếu bị phát hiện, những hóa chất đó sẽ giống như một khối bom khổng lồ, một khi hai bên khai hỏa, có thể dẫn tới một trận nổ lớn, hậu quả như thế nào thật khó mà nói hết. Nói không khoa trương, có thể biến thành phố T này thành bình địa.

“Ông chủ, ông lo lắng căn cứ này bị lộ, bị diệt sao?”

“Diệt? Các ngươi không muốn tiền nữa sao? Mẹ nó, Bọ cạp độc ta thật không dám tin bọn chúng dám tấn công căn cứ của ta!” Ở nước ngoài, Bọ cạp độc vừa uống rượu vang vừa hung dữ mắng vào trong điện thoại.

“Ông chủ, chúng ta có thể không bị diệt, vậy tiền thuê có phải nên…”

“Tăng gấp đôi. Các người phải bảo vệ căn cứ cho tôi!” Bò cạp độc sảng khoái nói.

“Bò cạp độc! Căn cứ này của ông, không bảo vệ được!”

Bò cạp độc vừa mới nhấp ngụm rượu, nghe thấy giọng nói của người đàn ông Trung Quốc xa lạ truyền tới trên điện thoại.

Bên này, người đàn ông râu quai nón mới vừa cùng hắn nói chuyện đã bị cắt đứt yết hầu, máu tươi chảy từ cổ hắn tràn ra đất.

“Ngươi là ai?” Bò cạp độc hỏi.

“Giải phóng quân Trung Quốc!” Lục Bắc Kiêu lạnh lùng nói.

Bò cạp độc siết ly rượu trong tay. “Được. Hôm nay ta ngồi đây, nhìn giải phóng quân các người bị nổ chết.”

Bình Luận (0)
Comment