Giọng nói kia lộ ra vẻ uy nghiêm không chút dung túng với cô, giọng điệu ra lệnh rõ ràng.
Hay cho cái tên Lục Bắc Kiêu này.
Còn dám ra lệnh đối với em.
Vốn dĩ đã đầy một bụng tức với cái dáng vẻ “trần truồng lõa thể” không có chỗ trút, Diệp Kiều thật sự muốn đem cái tên rêu rao đứng trên đài đấu kia đánh cho một trận. Chỉ là, cô không có đủ năng lực.
Không phải anh lại muốn đánh mông cô chứ?
Thật sự không biết anh muốn làm cái gì.
Đeo bao tay quyền anh màu đỏ của mình lên, Diệp Kiều đi lên đài thi đấu. A Tây bị đánh đến hồ đồ cả người đang được A Đông đỡ đi xuống.
Lục Bắc Kiêu thì ra hiệu cho huấn luyện viên lấy đôi bao tay quyền anh màu đen. Anh đeo bao tay vào thật sự là muốn tốt cho đối thủ, cũng là muốn bảo vệ bản thân.
Thấy hai vợ chồng đấu với nhau, những huấn luyện viên trong trung tâm huấn luyện quyền anh này cùng với các học viên lập tức vây lại xem.
Người đàn ông để trần nửa người trên, mang đôi bao tay màu đen đấu với cô gái mặc áo ngực thể thao, quần đùi thể thao, giày thể thao, mang đôi bao tay quyền anh màu đỏ.
Lục Bắc Kiêu tiến tới một bước, cúi đầu nhìn cô, thấp giọng nói, “Chúng ta không chỉ đấu quyền anh, taekwondo, quyền Thái, đấu tự do… em học được cái gì thì đều có thể sử dụng, không cần lưu tình.”
Anh đây là nghiêm túc.
Kỳ thật, anh muốn biết rõ, cô có thực sự lợi hại giống như người của Cục An ninh Quốc gia nói không.
Hai tay cô, nhìn trắng trẻo mịn màng như vậy, trên cánh tay không hề giống người tập luyện, lại có thể dùng dao kỵ binh giết chết một lính đánh thuê, chỉ bằng một nhát đâm.
Chuyện này không có khoa học.
Lúc ấy, anh cho rằng đó là phản ứng của cô trong tình thế cấp bách.
Nhưng mà, trước đó thì sao?
Ngày đó, buổi tối trong quán bar, những tay đấm đó thân thủ đều không tồi, nhưng mà khi anh tới, cô đã một mình đã hạ gục toàn bộ.
Anh thật muốn thử, tột cùng cô lợi hại như thế nào.
“Thật trùng hợp. Hiện giờ em rất muốn đánh anh! Để cho anh biết trần truồng lõa thể trước mặt người phụ nữ khác thì sẽ bị phạt như thế nào!” Diệp Kiều nghiến răng nói, đè thấp giọng.
Trần truồng lõa thể?
Nào có chứ, anh chỉ cởi áo thôi mà.
“Đến đây nào, bà Lục!” Anh cong môi gọi.
Nhân lúc anh không có chuẩn bị, Diệp Kiều vung tay đấm tới, Lục Bắc Kiêu nghiêng đầu né sang một bên. Cô vung tay đấm tiếp nhưng anh vẫn né được.
Anh có thể cảm nhận được, lực đấm của cô không nhỏ, sức lực của cô cũng không kém.
Anh cũng để ý thấy, cơ bắp trên tay cô khá lớn, tuy rằng không bằng một nữ quân nhân, nhưng mà cũng hơn hẳn những người phụ nữ khác. Diệp Kiều vung tay đấm tới, anh không né nữa, một quyền nện thẳng vào ngực anh. Lục Bắc Kiêu cảm nhận được một lực đánh mạnh giáng vào ngực, nếu như là những tay đấu quyền anh khác, đã sớm bị đánh ngã. Nhưng mà, anh không có như vậy.
Diệp Kiều buồn bực, thuận thế vung chân đá vào bụng anh. Anh đã nói, cô có khả năng dùng cách gì thì cứ dùng cách đó mà tấn công.
Lục Bắc Kiêu thấy cô vung chân đá thì nghiêng người tránh, bàn tay bắt được mắt cá chân cô. Diệp Kiều không trụ được, cô liền vung tay tấn công vào đầu anh, chỉ là anh nghiêng đầu dễ dàng tránh được. Trọng tâm bị lệch, cô ngã ra sau. Diệp Kiều gầm lên một tiếng, vòng hai tay ôm lấy cổ anh.
Muốn quăng ngã cô thì cùng nhau ngã.
Lục Bắc Kiêu buông chân cô ra, cổ bị cô vòng tay ôm lại, trọng tâm của hai người đều mất, Diệp Kiều nặng nề ngã xuống mặt đất, thân hình to lớn của anh cũng ngã xuống, tay kịp chống xuống sàn đấu, không đến mức đè thẳng lên người cô.
Người xem ở dưới đài nhìn thấy hai người giao đấu, trong lòng vô cùng phấn khích, nhiệt huyết sôi trào, mặt mũi thêm đỏ hồng vì kích động.
Đôi này, cho dù là nam hay nữ, đều là cực phẩm.
Diệp Kiều thở hồng hộc, mồ hôi vã ra như tắm. Lục Bắc Kiêu vừa rồi né tránh đòn tấn công liên tục của cô nên cũng thở gấp nói, “Bảo bối, tiếp tục, tấn công mạnh hơn!”