A Đông, với tinh thần dân tộc cũng đi lên đài. Cậu ta cao 1m86, gần tương đương với Lục Bắc Kiêu, thân thể cũng rắn chắc. Nhìn thấy Lục Bắc Kiêu không có đeo bao tay, cậu ta cũng hăng hái cởi bỏ áo thun, lộ ra thân hình cơ bắp rắn chắc.
A Đông và A Tây là anh em, bọn họ không chỉ có dáng người tốt, khuôn mặt cũng đẹp. Nét đẹp tinh xảo lai giữa Á và u, mắt sâu, con ngươi màu lam nhạt, mũi cao thẳng, môi gợi cảm.
Nhưng mà ở trong mắt Diệp Kiều, hai anh em họ tuy rằng đẹp trai, cũng biết đánh nhau, nhưng không thể bằng Lục Bắc Kiêu nam tính, khí phách, sắc bén.
Ở trong mắt các cô gái khác cũng vậy.
Tuy rằng đàn ông lai rất đẹp trai nhưng mà các cô lại thích đàn ông trong nước hơn.
“Anh rể, đắc tội!” A Đông cao giọng nói, vẻ mặt tự tin, vào dáng thủ thế. Cho dù là quyền anh, cách đấu vẫn như vậy, là sở trường của anh.
Diệp Kiều thật lòng thở dài, xoay người không xem, là không đành lòng nhìn A Đông bị đánh.
Nhìn cái dáng vẻ phúc hắc kia của Lục Bắc Kiêu, khẳng định sẽ đánh vào khuôn mặt xinh đẹp anh tuấn của A Đông.
A Đông vung tay tấn công Lục Bắc Kiêu, lực rất lớn, đẩy Lục Bắc Kiêu liên tục lùi về phía sau.
“Chị Kiều, chị nhìn đi, anh rể vẫn luôn ở thế hạ phong, nhất định anh rể sẽ hài lòng với thực lực của hai chúng tôi!” A Tây nhìn thấy A Đông chiếm thế thượng phong thì kiêu ngạo nói với Diệp Kiều.
Diệp Kiều không quay đầu lại, tiếp tục quay lưng về phía đài đấu.
Nhóc con, các cậu có biết cái gì gọi là một chiêu chế địch không?
Anh rể các cậu không muốn lãng phí thể lực với các cậu. Hiểu chưa?
“Chị Kiều! A Đông tấn công càng lúc càng mạnh, anh rể vẫn đang lẩn tránh. Đánh, đánh nữa đi, đánh cho hắn ngã đi!” A Tây vô cùng hăng say cổ vũ, kích động đến nhảy dựng lên. Đúng lúc này, ở trên đài, Lục Bắc Kiêu bắt đầu phản kích, A Tây không nhìn ra anh ra đòn thế nào, chỉ thấy A Đông bị đánh trúng mặt, máu mũi phun ra, thân hình cậu ta lảo đảo ngã xuống.
“A Đông! Đứng dậy đi!” A Tây không hiểu vì sao A Đông không đứng dậy được, kích động kêu lên.
Mười mấy giây trôi qua, A Đông không ngồi dậy được.
Cậu ta thua rồi!
Đã bị Lục Bắc Kiêu đấm cho một đấm, không ngồi dậy được.
Trời ạ.
A Tây không tin nổi.
“A Đông, cậu quá vô dụng!” A Tây dùng tiếng Nga, buồn bực nói với A Đông. Cậu ta cũng đứng dậy, cởi áo thun đi lên đài.
A Đông chỉ cảm thấy mũi vô cùng khó chịu, đầu óc thì chấn động. “Có giỏi thì lên đài đi!” Cậu ta tức giận dùng tiếng Nga đáp trả.
A Đông vốn 10 phần tự tin, giờ phút này lại hoài nghi bản thân.
A Tây thì thật sự lên đài đấu.
“Anh Kiêu! Anh ra tay nhẹ chút a!” Diệp Kiều nhìn thấy A Đông xuống đài, máu mũi vẫn chảy, đầu váng mắt hoa, khuôn mặt xinh đẹp sưng húp được tô thêm chút đỏ bầm thì lớn tiếng nói với người đàn ông trên đài.
Thật là đáng thương mà…
Nằm không cũng trúng đạn.
Kết cục của A Tây so với A Đông còn thảm hơn. Mặt mũi bầm dập.
Đúng như Diệp Kiều dự đoán, hũ dấm chua phúc hắc đó sẽ đánh nát khuôn mặt tuấn tú của hai người vệ sỹ này.
“Với trình độ này của hai người mà dám đi làm vệ sỹ?” Lục Bắc Kiêu dựa lưng vào cột bảo vệ của đài thi đấu, đưa mắt nhìn A Tây còn choáng váng hoa mắt chóng mặt chưa ngồi dậy được, trào phúng nói.
Chỉ là, hai thằng nhóc này cũng thực sự có tài, đối phó với bọn cướp bình thường cũng được.
Nhưng mà ở trước mặt Lục Bắc Kiêu anh, hai người họ đúng là bình hoa này. Lại còn hai khuôn mặt này nữa… không phải bình hoa sao…
“Cực phẩm này rốt cuộc đang làm gì vậy? Ra tay sao mà tàn nhẫn thế?! Nếu là huấn luyện viên thì thật tốt…”
“Nếu là huấn luyện viên, dù một tháng tốn một vạn tôi cũng sẽ tham gia!”
Những học viên nữ ở dưới đài nhìn Lục Bắc Kiêu tiếp tục bình luận. Diệp Kiều nắm chặt bàn tay, tiếng xương khớp kêu răng rắc.
Ông chồng của Kiều 300 triệu cô mà còn có người dám mơ tưởng làm huấn luyện viên riêng? Nằm mơ đi.
“Chồng à! Chúng ta về thôi!” Diệp Kiều lớn tiếng gọi. Lục hỗn đản, cố ý đúng không? Cố ý khoe thân trước mặt người phụ nữ khác để khiến cô ghen. Đánh xong hai người này còn không chịu xuống, còn đứng ở đó rêu rao làm gì!
Lục Bắc Kiêu nhìn Diệp Kiều ở dưới đài, híp mắt nói, “Vợ à, lên đi!”
“A?” Diệp Kiều kinh ngạc, sau đó hai hai tay theo bản năng sờ vào mông…
“Lên đi!” Lục Bắc Kiêu ở trên đài trầm giọng nói.