"Nói nhảm, ba trăm triệu, nếu không kiếm tiền sẽ..." Một chữ cuối cùng dừng trước bờ vực, Diệp Kiều miễn cưỡng dừng lại!
Sau đó cũng cảm giác được khí lạnh thổi tới.
Người nào đó vốn dĩ sắc mặt không được ưa nhìn cho lắm, lần này mặt đen như Bao Công.
Diệp Kiều nắm lấy chìa khóa xe trong tay, cắm vào ổ với tốt độ nhanh nhất, cửa xe vừa mở ra đã vọt vào sau đó lập tức đóng cửa!
Nhưng lúc cô nghĩ định đóng cửa lại, người nào đó nắm lấy tay nắm cửa. Diệp Kiều cố đóng bằng cả hai tay, một tay anh giữ cửa không cho cô đóng, cho dù cô dùng hết sức bình sinh cũng không lại được lực tay của anh.
Cô nhụt chí thả lỏng tay, thấy bóng dáng cao lớn của anh chui vào, cô vội vàng trốn sang ghế lại phụ, "Diệp Kiều! Em dám xuống xe thử xem!"
Trong giọng nói bá đạo đầy uy hiếp!
Diệp Kiều đang mặc một chiếc áo sơ mi denim và một chiếc váy trắng tinh, hung hăng trợn mắt nhìn anh, "Ai bảo anh trần truồng ở bên ngoài cho những cô gái khác nhìn?! Chồng hỗn xược như vậy bán đi cũng được!"
Lục Bắc Kiêu nắm tay cô, giữ mặt cô hôn một nụ hôn mang tính trừng phạt!
Mặc dù biết cô nói đùa nhưng cách nói chuyện của cô và người phụ nữ kia chính là cô có ba mươi triệu thì chồng tôi sẽ làm huấn luyện viên cho cô! Mẹ nó, cho dù người phụ nữ kia có 300 triệu thì Lục Bắc Kiêu anh cũng không được?
Diệp Kiều Kiều lá gan ngày càng lớn! Thực sự được lắm!
Thật muốn hôn cô đến chết mà!
Cái lười rực lửa quấn lấy cái lưỡi hồng của cô, còn cắn cắn sợ cô đau lại nhả ra, mãnh liệt hút lấy vị ngọt từ trong miệng cô, hai bàn tay to cũng không nhàn rỗi chà đạp người cô cách lớp vải voscc!
"Ư... Không... Đủ rồi... Ưm..." Cô còn chưa dán miếng dán cách nhiệt lên xe mới đâu. Họ làm gì thì mọi người bên ngoài đều có thể nhìn thấy, hơn nữa còn có hai tên dở hơi đang canh chừng nữa đấy!
"Đủ? Sao đủ chứ? Phải đặt em lên tay lái làm cho em khóc thì thôi! Chỉ khi làm cô khóc mới có thể giải tỏa cơn tức giận!" Anh buông cô ra, đặt lên môi cô, hung ác nói.
"Không bán không bán, đùa thôi. Chồng em đừng nói là 300 triệu, mẹ nó có đưa quốc khố cho em thì em cũng không bán! Chồng đừng nóng giận mà..." Cô quỳ trên ghế ngồi, hai tay giữ khuôn mặt tuấn tú của anh, trấn an anh.
Lục Bắc Kiêu còn nghiêm mặt.
"Chồng vừa đẹp trai vừa ngầu, đừng giận! Đêm nay chúng ta đi mua đồ về nhà nấu cơm được không?" Diệp Kiều tiếp tục dỗ dành.
"Hai vệ sĩ kia, em không thể đánh, mở ra!" Người đàn ông tsundere, nghiêm mặt nói.
"Bà ngoại thuê mà, em cũng không muốn, anh nói với bà ngoại đi..." Diệp Kiều thì thầm ngại ngùng, "Vốn đang là tứ đại thiên vương cơ, em chỉ chọn hai người, một hơi xấu hai thì đẹp hơn!"
"Không, không, không phải là đẹp trai, là, là, .... Bình hoa!" Sao lại khó giao tiếp với bình dấm chua to vậy?! Sai một chữ thì hậu quả rất nghiêm trọng!
"Bây giờ chúng ta tìm bà ngoại nói chuyện đi!" Cô nói chắc nịch.
Sắc mặt Lục Bắc Kiêu lúc này mới dịu, "Anh Kiêu, anh lái xe hay em lái?"
Cô ngồi dậy từ người anh, chìa khóa xe đã cắm vào ổ, muốn khởi động.
"Em biết lái xe?" Lúc trước chưa từng thấy cô lái xe.
"Đương nhiên! Em là lão tài xế đấy!" Diệp Kiều vừa dứt lời cảm thấy có gì không đúng, "Ý em là em đã lấy được bằng từ lâu rồi! Đúng rồi, anh đoán xe ai tặng em chiếc xe này.
Suýt chút nữa lộ rồi! Đương nhiên kiếp trước cô là lão tài xế nhưng kiếp này cô mới lấy được bằng lái thôi!