Lục Bắc Kiêu không trả lời vấn đề của cô, mà nghiêm túc hỏi cô bằng lái xe để kiểm tra.
Thấy phần thời gian trên giấy chứng nhận là tháng năm năm nay, anh nhíu mày, "Học lúc nào?"
Cô còn đang đi học, sao có thời gian đi học bằng lái? Học vào thời gian cuối tuần? CÓ thể học được? Hay là học hồi nghỉ đông và nghỉ hè?"
Diệp Kiều hoàn toàn không đi học nên giả vờ đi học lái xe vài lần. Ở thời này thi bằng lái xe đơn giản hơn nhiều, cô đi thi một lần qua luôn!
"Đã học từ lâu rồi đó! Hồi nghỉ đông và nghỉ hè trước đều tập lái xe! Anh Kiêu, cái này có gì lạ đâu, anh không ở nhà nhiều có nhiều chuyện của em anh không biết đâu!" Sợ anh hoài nghi nên Diệp Kiều ngồi trên đùi anh, hai tay vòng qua cổ anh nói.
Lục Bắc Kiêu cúi đầu nhìn mặt cô quan sát tỉ mỉ.
Anh không hiểu rõ cô đến mức mẹ nó hiện tại còn không hiểu sao cô nhóc này trong ba năm ngắn ngủi đã giỏi giang xuất sắc như vậy rồi.
Theo phân tích của anh, thân thủ của cô và nữ quân nhân Lãnh Dao không kém gì!
Anh làm sao vậy?
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh, đôi mắt đen khóa cô lại.
Lục Tiểu Cổn: Diệp Kiều ngốc, cha đang nghi ngờ người đấy! Nghi ngờ người vì sao có thể đánh như vậy!
!!!
Giọng của Lục Tiểu Cổn vang lên trong lòng, Diệp Kiều hoang mang.
Chẳng trách!
Hôm nay anh muốn cô đánh anh!
Diệp Kiều đổ mồ hôi lạnh ở trong lòng, nhịp tim của tăng nhanh!
"Anh Kiêu, anh sao thế?" Anh nghi thì nghi cũng không nghi cô trùng sinh được!?
"Không có gì!" Anh thản nhiên nói, "Xe này... Đồng chí Đỗ Quân tặng?"
"Má ơi! Anh Kiêu, anh đoán như thần vậy!" Diệp Kiều vội vàng nịnh nọt, "Chính là cậu trẻ tặng em đấy! Quà tân hôn! Xe Jeep Wrangler! Nhập khẩu! Bốn chỗ! Đỉnh đúng không?"
Phụ nữ đều lái xe nhỏ, ít người lái xe việt dã, nhưng phụ nữ lái xe việt dã đúng là rất ngầu!
Khí chất này phù hợp với cô, càng phù hợp với thẩm mỹ của Lục Bắc Kiêu anh!
Vợ anh gợi cảm, quyến rũ trên giường là đủ!
Anh xuống xe ngồi ghế lái phụ để cô lái xe, A Đông và A Tây muốn lên xe như thường lệ, nhưng bị ánh mắt nghiêm nghị của Lục Bắc Kiêu chặn lại, “Hai người các cậu bị đuổi!"
Anh nói xong liền lên xe.
"A Kiêu, anh phải giải thích với bà ngoại giúp em đấy! Em cũng cảm thấy mang theo hai người họ rất huênh hoang. Anh biết không, trong trường em bây giờ thực sự là không ai không biết!" Cô vừa lái xe vừa nói.
"Anh thấy em rất hưởng thụ!" Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói, hai mắt anh nhìn chằm chằm về phía con đường. Còn nhóc con này lái xe đúng là rất lão luyện!
"Oan quá!" Diệp Kiều lớn tiếng kêu oan.
Khó lắm mới ở bên nhau sao có thể hẹn người khác! Diệp Kiều kéo Lục Bắc Kiêu đi chợ mua thức ăn, mua thịt dê và một đống nguyên liệu nấu ăn, còn mua cả nồi lẩu về nhà muốn ăn lẩu!
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện về vụ án lần này. Lúc nghe Diệp Trăn Trăn và Tần Lan chết thảm, cô đang ăn thịt dê suýt nữa nôn!
Bọ cạp độc này thật là độc ác!
Diệp Trăn Trăn và Tần Lan kia cũng là gieo gió gặt bão, haiz...
Người đã chết cô cũng không muốn mắng bọn họ nữa! Bọ cạp độc kia có lẽ không chết, nghĩ rằng kiếp trước gã giết anh Kiêu trong cô chùng xuống, lập tức uống rượu tăng thêm dũng cảm, từng ngụm từng ngụm cạn sạch một lon bia!
Không lâu sau cô say rượu, đứng dậy khỏi chỗ ngồi đến bên cạnh anh. Lục Bắc Kiêu nghiêng người sang, cô ngã ngồi trên đùi anh, tay nắm lấy cổ áo của anh kéo ra, "Em xem vết sẹo của anh... Hôm nay có lộ cũng không chú ý..."
Đạn sượt qua vai anh cướp đi một mảnh da thịt nhỏ. Hình ảnh đẫm máu luôn in sâu trong tâm trí cô, nhưng anh không hề cau mày. Sau đó anh không xử lý vết thương, võ trang đầy đủ đi làm nhiệm vụ luôn.
Nhớ đến lại đau lòng...
"Cái này có gì đẹp chứ!" Khóe miệng anh có nụ cười cưng chiều, vết thương nhỏ này với anh mà nói là chuyện thường ngày.
Cổ áo chật quá, cô không nhìn thấy bờ vai của anh.
"Xoẹt" một tiếng, cô thô lỗ xé hỏng áo thun của anh!