Hai ba phút sau cô đã ngồi ghế lên ghế phụ uống sữa đậu nành nóng trong chiếc cốc giữ nhiệt, trên tay phải cầm chiếc bánh trứng mà anh Lục làm cho cô, bên trong có dăm bông, dưa leo, rau xà nách và nước sốt mì ngọt.
"Chồng, anh ăn không? Em đút anh ăn!" Cô cắn một miếng rồi đưa lên miệng anh chàng ngầu lòi đeo kính râm đang lái xe.
"Đã ăn trước rồi! Ngoan một chút nào, đang lái xe đó!" Anh nghiêm túc nói, anh đi đường tắt đều là ngõ nhỏ, dù không kẹt xe nhưng người đi bộ, đi xe đạp cũng không ít.
Diệp Kiều ăn bữa sáng ngọt ngào hạnh phúc, lần này không sợ đến muộn chút nào, cùng lắm là bị giáo viên trừ điểm học phần thôi!
Nhưng họ vẫn đến trường, chiếc xe jeep màu đỏ tươi phách lối dừng trước tòa giảng đường. Diệp Kiều xuống xe đã chạy đi ngay, anh cũng lập tức đuổi theo, bảo vệ đi đến bảo anh lái xe đi.
Diệp Kiều đã chạy rồi, Lục Bắc Kiêu cầm một bình giữ nhiệt khác trong tay, "Chú ơi, hai phút, cháu đưa bình giữ nhiệt này cho vợ cháu là xuống ngay ạ!"
Thấy anh chàng đẹp trai rất khách sáo lịch sự này, bảo vệ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua!
Lên lầu, anh mới nhớ ra mình đã quên cô ở phòng học nào, còn hơn một phút nữa là đến giờ vào lớp nên anh chỉ có thể tìm từ lớp này sang lớp khác.
Người đàn ông đẹp trai ngầu mặc áo somi đen xuất hiện ở cửa trường học, lớp học vốn đang ồn ào lập tức yên tĩnh, còn Lục Bắc Kiêu chỉ nhìn một vòng xác định cô không ở đây thì đi ngay.
"Kiều gia! Tớ mang bữa sáng cho cậu ày, cảm động không cảm động không?!" An Hân rất thân thiết rất hiền lành, là người ngọt ngào nhất trong dàn hậu cung
"Cảm động cảm động, nhưng cưng ơi, gia ăn sáng rồi ! Hơn nữa còn là huấn luyện viên Lục làm!" Lúc Diệp Kiều nói vẻ mặt đầy hạnh phúc!
Cô vừa nói xong, mấy hậu cung còn cả Hoa Nhị ngồi ở bàn gần nhất cũng kinh hãi.
Tiết một là bài học lớn, lớp marketing thị trường và lớp thương mại cùng học, giảng đường xếp theo hình bậc thanh lớn vậy đang loan lên.
"Thật hay giả! Huấn luyện viên Lục về rồi sao? Anh ấy làm bữa sáng cho cậu?!" Dáng vẻ mê trai của u Dương nói cực kỳ ngưỡng mộ.
"Bánh trứng, ăn siêu ngon ăn siêu ngon!" Diệp Kiều trông vẻ dư vị vô tận, nhìn như có thể quay quảng cáo đồ ăn!
"Có ngon bằng bánh trứng bình thường tớ mang cho cậu không?" An Hân hỏi.
"Đương nhiên có! Còn one hit one kill đấy được chưa?!" Thật là, bánh bên ngoài sao có thể so với bánh anh Kiêu nhà cô làm được
Phòng học xếp theo hình bậc thang đang ồn ào lập tức yên tĩnh, Diệp Kiều còn tưởng thầy giáo đến. Lại thấy Lục Bắc Kiêu mặc áo somi, túi ngực để kính râm tay cầm bình giữ nhiệt đang bước đến.
Oa a.
Tất cả nữ sinh đồng loạt nhìn huấn luyện viên Lục lạnh lùng đẹp trai, trái tim nhỏ đập loạn, rất nhiều người nhận ra anh!
Chỉ thấy huấn luyện viên Lục duỗi tay ra, đưa bình giữ nhiệt cho Diệp Kiều đang đứng ở hàng thứ ba!
Vốn dĩ lạnh lùng không biểu cảm, khi nhìn Diệp Kiều lại nhếch miệng lên, thật đẹp trai và ấm áp!
A a a
"Lúc về anh lại đến đón em!" Mặc dù trong lớp toàn là sinh viên nhưng trong mắt anh chỉ có một người, ánh mắt anh đang dán chặt vào người mặc áo sơ mi trắng với mái tóc dài, anh trầm giọng nói.
Còn Diệp Kiều dù là trái tim thiếu nữ hay hư vinh lúc này đã nổ tung!
Cô nặng nề gật đầu, nhận bình giữ nhiệt anh đưa.
Khi tiếng chuông vào lớp vang lên, bóng dáng cao lớn của Lục Bắc Kiêu bình tĩnh bước ra khỏi lớp. Lớp học vốn đang yên tĩnh lập tức ồn ào như ong vỡ tổ!
"Đó là huấn luyện viên Lục mà!! Huấn luyện viên Lục lạnh lùng đó!"
"Cả đời tớ cũng không quên được một giáo quan đó! Quá đàn ông!"
"Dừng lại! Các cậu biết anh ấy là ai không? Anh ấy là chồng của Diệp Kiều đấy! Hai người họ kết hôn từ lâu rồi! Hơn nữa năm đó anh ấy làm huấn luyện viên vì theo đuổi Diệp Kiều đấy!"
"Thế thì quá lãng mạn rồi?!"
Giáo sư cầm cục lau bảng đập mạnh xuống bục giảng hồi lâu mà bên dưới vẫn còn có tiếng bàn tán!
"Các cậu nói gả cho quân nhân có cần điều kiện gì không? Tớ cũng muốn tìm đối tượng là quân nhân!"
"Sao lại không có điều kiện, phải thẩm tra chính trị đấy! Nếu nhà cậu có lịch sử đen gì thì cậu cũng không thể gả!"
Hoa Nhị đang chăm chú đọc sách nghe có nữ sinh nói vậy, trái tim cô chấn động ...