Cha cô và anh trai cô hút ma túy, có tính là lịch sử đen không?
Hoa Nhụy suy nghĩ mất tập trung.
"Chết tiệt! A Kiêu, mẹ nó tôi muốn đập chết cậu! Con mẹ nó chiếc đồng hồ này bảy chữ số đấy! Chết tiệt! Nhanh, lấy xuống cho anh đây đeo xem!" Diệp Thành thấy trên tay Lục Bắc Kiêu đeo Patek Philippe thì kích động đến giơ chân.
Trước kia anh em bọn họ có gì vui đều chia sẻ cho nhau.
Lục Bắc Kiêu ghét bỏ né tay ra không cho anh ta đụng vào!
"Vợ tôi tặng, cậu có muốn cũng đừng nghĩ!" Lục Bắc Kiêu vô cùng đắc ý nói.
Anh và Diệp Thành ngồi trong một quá cafe, bây giờ là thời gian đi xem mắt của đại thiếu gia Diệp! Diệp Thành lớn hơn Lục Bắc Kiêu 1 tuổi, năm nay đã 25! Đã bị cô dì chú bác thúc cưới từ lâu!
"Chết tiệt! Cô em gái của tôi ra tay thật xa xỉ mà, cái đồng hồ trăm nghìn tệ, thật là mẹ nó **! Không được, về tôi sẽ báo cáo cậu cho chính ủy!" Diệp Thành reo lên.
Lục Bắc Kiêu ra vẻ vô vị, "Nhìn cậu chua ngoa chưa kìa! Có bản lĩnh thì có thể tìm được cô trị giá 300 triệu đi!" Khóe miệng anh là nụ cười kiêu ngạo.
Diệp Kiều càng tức hơn, "Nhóc con! Kiều 300 triệu, nhưng chưa từng tiêu một xu cho anh trai mình!"
Nhớ tới là thấy thương tâm! Mấy năm qua anh ta móc tim móc phổi đối xử tốt với cô mà!
"Cậu là gì chứ!" Lục Bắc Kiêu ghét bỏ nói.
Diệp Thành tức muốn nổi điên!
Mà lúc này đối tượng của anh ta cuối cùng đã đến.
"Diệp Thành?" Cô gái mặc một chiếc váy kiểu sơ mi sọc dọc màu xanh lam không tay với chiếc túi xách màu đen trên tay. Dáng người cô cao gầy, trên khuôn mặt xinh đẹp trang điểm nhẹ, nhìn Diệp Thành cười.
Diệp Thành sửng sốt một chút, "Cô là..." Là cái gì nhỉ, anh ta bị ép đến xem mắt, tên của đối phương cũng không nhớ rõ.
Nhưng cô gái này nằm ngoài dự kiến của anh ta, rất có phong phạm, cảm giác khác với những cô gái khác!
"Tôi là Thư Dư!" Cô gái cười nói.
"Đúng đúng đúng! Thư Dư! Chào cô chào cô! Mời ngồi!" Diệp Thành nhiệt tình nói, suýt nữa quên "Bóng đèn" to ở bên cạnh.
Lục Bắc Kiêu vừa ngẩng đầu, Thư Dư đã kinh ngạc sững sờ, lập tức nở một nụ cười khéo léo.
"Thư Dư, đây là anh em tốt cua tôi, Lục Bắc Kiêu! Chúng tôi lớn lên trong cùng một đại viện!" Diệp Thành vội vàng giới thiệu.
Anh chính là Lục Bắc Kiêu sao...
Quả nhiên danh bất hư truyền.
Thanh danh của anh hiển hách hơn Diệp Thành nhiều. Mặc dù Diệp Thành cũng tuấn tú lịch sự nhưng vẫn kém so với Lục Bắc Kiêu, thiếu đi cảm giác sắc sảo và mạnh mẽ.
"Lục thiếu, chào anh!" Thư Dư vội vàng nói.
Lục Bắc Kiêu gật gật đầu với cô, "Các cậu nói chuyện đi, tôi không có gì đáng ngại đâu!"
"Không sao đâu!" Thư Dư cười nói, không khỏi nhìn anh thêm.
"Cậu ta còn có việc đi đón em gái tôi nữa! Đúng rồi, cậu là là chồng của em gái tôi! Thư Dư, không phải cô cũng lớn lên ở thành phố J à?" Diệp Thành vội nói, Lục Bắc Kiêu đã đi xa.
Chồng của em gái?
"Đúng! Tôi ở phương nam từ nhỏ, mới đến thành phố J không lâu!" Thư Dư phóng khoáng nói rồi ngồi xuống.
Hai người vừa trò chuyện vừa uống nước.
Chuông tan học vang lên, sinh viên từ các giảng đường ùa ra, xa xa có thể thấy một chiếc xe Jeep màu đỏ đậm đỗ cách đó không xa. Hôm nay không có hai vệ sĩ đứng bên cạnh xe, mà là một anh chàng rất ngầu mặc áo somi đeo kính râ.
Trong đám đông lại vang lên bàn tán, họ thấy Diệp Kiều với mái tóc dài chạy về phía anh, người đàn ông lạnh lùng cưng chiều xoa đầu cô.
"Tuyệt chiêu xoa đầu!"
"Rải cơm chó!"
u Dương ghen tị nhìn huấn luyện viên Lục quan tâm chu đáo mở cửa xe cho Kiều gia của các cô.
"Anh Kiêu, buổi sáng anh làm gì vậy?!" Diệp Kiều hôn lên mặt anh một cái hỏi, cô không sợ bạn học bên ngoài thấy đâu.
"Đưa tên khốn Diệp Thành kia đi xem mắt!"
"Diệp Thành? Xem mắt? Cùng... Cùng... Thư Dư?!" Diệp Kiều cẩn thận suy nghĩ nhớ tới tên vợ kiếp trước của Diệp Thành!
"Sao em biết?" Lục Bắc Kiêu nghi ngờ hỏi.