Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 532 - Chương 532:

Chương 532:

Thư Dư bị đánh vào mặt không nói được lời nào, mặt đỏ lên trắng bệch, nhắm mắt đến chỗ ngồi cầm túi lên.

Diệp Kiều vô cùng hả giận cũng đến bên bàn, ngồi xuống bên cạnh Lục Bắc Kiêu, thấy Lục Bắc Kiêu đang bóc một đĩa tôm cho cô, “Chồng, bóc nhiều như vậy, coi em là heo cho ăn à!"

lúc đang nói chuyện Lục Bắc Kiêu cầm một con tôm vừa bóc đưa đến miệng cô.

"Cho em ăn thành heo, người đàn ông khác sẽ không nhìn em nhiều nữa!" Lục Bắc Kiêu cưng chiều nói. Lúc đối mặt với Diệp Kiều anh như biến thành người khác, không có chút lạnh lùng nào!

Tim Thư Dư càng nghẹn lại, vội vàng đi ra cửa phòng, Diệp Thành vẫn lịch sự kéo cửa phòng ra cho cô ta, "Cô Thư, đi thong thả không tiễn!"

Anh ta đóng cửa lại, tiếng cửa vang lên.

Thư Dư ở ngoài cửa giận đến mức đập giẫm giày cao gót, một tay vò tóc trên trán, thở ra một hơi dài. Chưa kể còn bị sỉ nhục nặng nề, đừng nói đến việc gả vào nhà họ Diệp!

Diệp Kiều này!

Thực sự là có năng lực!

"Em gái, cái cô họ Thư kia chọc giận em gì rồi?! Mẹ nói, chẳng lẽ nói gì anh sao?!" Diệp Thành ngồi lại về chỗ, tức giận nói.

Trước đó có Thư Dư ở đây nên Diệp Kiều không có khẩu vị. Lần này có khẩu vị hơn, ăn từng con tôm Lục Bắc Kiêu bóc cho, cô nhìn Diệp Thành, "Anh cũng đừng hỏi, tóm lại cô ta không xứng với anh! Cô lớn có hỏi thì anh nói anh không thích! Hoặc là để em về nói với bà ấy!"

"Em gái, không phải em có ghi âm sao? Nhanh để anh trai nghe một chút nào!" Diệp Thành chưa từ bỏ ý định, mẹ nó còn có cô gái cảm thấy anh xứng với cô ta, phụ nữ muốn lấy Diệp Thành anh như cá diếc sang sông đấy biết không?!

"Không có! Lừa cô ta thôi anh cũng tin?! Em nói này Diệp Thành, có phải anh thực sự có cảm giác với cô ta đấy chứ?! Sao có cảm giác anh không cam tâm vậy!" Diệp Kiều tức giận nói. Xem chừng cảm giác Diệp Thành cũng không có tình cảm gì với Thư Dư, hai bên đều cảm thấy kết hôn thì thấy hợp nhau, nghĩ đến đây cô cũng không cảm thấy có lỗi gì khi chưa rẽ mối nhân duyên này!

Kiếp này nhất định Diệp Thành sẽ gặp được cô gái toàn tâm toàn ý yêu anh!

"Có cái rắm ấy! Dám đắc tội với em gái của anh, anh đây bây giờ còn muốn mắng cô ta nữa!" Diệp Thành vội vàng nói, "Đừng nhắc nữa đừng nhắc nữa!"

"Kiều Kiều, sau này phải gọi anh là anh trai đấy nhé, gọi anh trai dễ nghe bao nhiêu chứ! Gọi thêm một tiếng cho anh trai nghe chút nào?" Diệp Thành nhìn Diệp Kiều cười nói, hai gò má vì ngại ngùng còn ửng đỏ.

Diệp Kiều nhìn khuôn mặt tuấn tú ửng đổ tràn ngập mong chờ của Diệp Thành, ném ra một sự thật rõ như ban ngày, "Cho anh đẹp mặt thôi!"

Trái tim chân thành của Diệp Kiều trong nháy mắt đã tan nát!

"Nhóc con! Em ỷ anh trai thương em hả! Hừ! Chờ em kết hôn bị A Kiêu bắt nạt cũng đừng về nhà ngoại tìm người anh này khóc lóc kể lể! Anh sẽ không đi đánh cậu ta giúp em đâu!" Diệp Thành chua xót nói.

Diệp Kiều nghĩ thầm, kiếp trước em và Lục Bắc Kiêu cãi nhau anh ấy đều không nỡ mắng e, chỉ có anh là dạy dỗ em thôi!

"Anh đánh không lại anh Kiêu của em đâu!" Vẫn là chồng tốt nhất! Diệp Kiều giội nước lạnh.

Diệp Thành: "..."

"Diệp Thành, cậu cũng không có cơ hội đó đâu!" Lục Bắc Kiêu phối hợp với cô hành hạ F.A

Diệp Thành: "..."

Mẹ nó không thể đi với hai vợ chồng nhà này mà! Tự tìm tai vạ mà! Diệp Thành tức giận đến mức muốn đứng dậy đi luôn.

"Diệp Thành, nhanh đi tính tiền, đúng rồi, nhân tiện gói cho em hộp cơm thịt heo kho đặc trưng nhất trong cửa hàng này! Gọi thêm món chay!" Diệp Kiều ra lệnh nói.

"Chết tiệt! Vì sao anh phải thanh toán?"

"Mẹ nó hôm nay cậu xem mắt, không phải cậu thì là ai?!" Lục Bắc Kiêu nhìn anh ta chằm chàm nói.

Diệp Thành tức muốn nổ tung!

Xem mắt thất bại, còn phải trả tiền cơm, quan trọng là mẹ nó còn bị hai người này hành hạ!

Cậu cả Diệp muốn đập đầu vào tường.

Diệp Kiều ăn cơm xong muốn đến tiệm trà sữa, đương nhiên Lục Bắc Kiêu cũng đi theo, Diệp Thành hấp tấp cũng theo tới. Buổi chiều anh rể tương lai cũng sẽ giúp chuẩn bị tiệc cưới.

"Ôi, hôm nay chỉ có Tiểu Hoa Nhụy ở đây sao!" Diệp Thành mang theo cơm hộp mà Diệp Kiều bảo anh gọi đến, thấy Hoa Nhụy mặc áo phông màu đỏ của quán trà sữa, đeo tạp dề màu đen, tóc ngắn đến tai, luôn tươi cười.

Lục Bắc Kiêu và Diệp Kiều đến bức tường ước nguyện kia.

"Anh Diệp Thành! Buổi chiều em không có lớp, buổi trưa em trực, Kiều gia và những người khác có lớp vào buổi chiều!" Hoa Nhụy phóng khoáng nhìn Diệp Thành nói, thật không ngờ anh sẽ đến.

Bình Luận (0)
Comment