Trong số bạn bè của em gái anh, Tiểu Hoa Nhụy là người ngoan nhất, rất ít nói, điềm đạm nho nhã.
"Ngoan! Đến đây ăn cơm nào! Mỗi thứ ăn một chút đừng để đói! Nếu biết trước em muốn ăn anh đã bảo nhân viên phục vụ thêm đồ ăn, nhìn em gầy quá!" Diệp Thành đặt đồ ăn lên bàn, hết sức ân cần nói rất ngọt, dáng vẻ anh trai chiều chuộng em gái.
Trên khuôn mặt trắng trẻo của Hoa Nhụy bất giác ửng hồng. Cô ấy gật đầu đi rửa tay, lúc ra còn rót cho Diệp Thành một cốc nước.
"Anh Thành Tử, anh uống nước đi!"
Tiểu Hoa Nhụy thật là ngoan nha! Sau này làm luôn em gái của anh đi! Anh không muốn đứa em gái kiêu ngạo kia!" Diệp Thành nửa đùa nửa thật với Hoa Nhụy, giọng rất to.
"Hoa Nhụy! Cậu đừng nghe anh ấy nói ngọt! Cách xa anh ấy ra một chút, con sói đấy!" Diệp Kiều đứng bên bức tường ước nguyện, nói.
Diệp Thành và Hoa Nhụy mặt đối mặt ngồi xuống. Hoa Nhụy cúi thấp đầu yên lặng ăn, nghe Diệp Kiều nói cô hiểu ý cười.
"Anh nói này em gái, sao anh là một tên háo sắc được?! Anh là một người đàn ông chính nghĩa, cương trực, đẹp trai đến mức rọi sáng Quân đội Giải phóng Nhân dân, được chứ?! Tiểu Hoa Nhụy, em đừng tin nó, nó thích làm hỏng thanh danh của anh nó mà!" Diệp Thành tức giận nói.
"Anh Thành Tử, anh là người tốt!" Hoa Nhụy ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đẹp trai mặc sơ mi trắng và cà vạt đen, cô mỉm cười, không hề rụt rè hay xấu hổ.
Diệp Thành được khen đến mức tim nở hoa, đắc ý nhìn Diệp Kiều, "Nhìn đi! Đây mới là em gái ruột của anh!"
Tiếng lòng của Hoa Nhụy: Em không muốn làm em gái của anh đâu.
"Em còn không thèm làm em gái của anh đâu!" Diệp Kiều kiêu ngạo, Hoa Nhụy nhỏ bé này hôm nay lại khuỷu tay xoay ra bên ngoài.
*Nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không phải tính cho người nhà。
"Diệp Kiều, em qua đây!" Lúc Diệp Kiều và Diệp Thành đang cãi nhau, dường như Lục Bắc Kiêu đã tìm được gì đó trong những tờ giấy ước nguyện được dán dày đặc, giọng anh nghiêm túc.
"Anh Kiêu, chuyện gì vậy?" Diệp Kiều ngọt ngào đáp lại.
Lục Bắc Kiêu đang cầm một tờ giấy dính màu hồng, Diệp Kiều vội vàng giật lấy, trong nháy mắt đã nhận ra chữ giống như con cua đang bò của Tiện Tiện vậy!
"Kiều Nhị, anh thích em." Một câu vô cùng đơn giản.
Chết tiệt!
Diệp Kiều hoang mang.
Tiện Tiện thối này viết lúc nào vậy?! Trong ấn tượng của cô, anh ấy chỉ đến cửa hàng một lần, đó là lần quán trà sữa đối diện cạnh tranh ác ý với họ. Anh ấy đã viết nó, khi nó được dán lên tường tờ giấy nhớ nhỏ này đã bị những tờ giấy khác nhấn chìm trong bức tường ước nguyện!
Thích cô?!
Có lầm hay không?
Từ khi còn bé bọn họ đã là đối thủ một mất một còn mà!
Khi còn bé chơi chung với nhau đã cấu, mắng, có lần anh ta còn đẩy cô ngã từ trên thềm xi măng xuống, cằm đập xuống chảy máu không ngừng, dưới cằm bây giờ vẫn còn sẹo đấy...
Diệp Kiều cúi thấp đầu, dáng vẻ như học sinh phạm lỗi chờ giáo viên dạy dỗ, "Anh Kiêu, anh mắng em đi, phạt em đi! Nhưng em thực sự không biết anh ta thích em lúc nào... Em không có tình cảm nam nữ với anh ta..."
Nếu cô biết Tiện Tiện thích cô thì nhất định sẽ cách xa anh ta!
"Đi, mua cho anh trai một bao thuốc!" Anh ngồi xuống, trầm giọng nói.
"Trong quán cấm hút thuốc lá." Cô nói rất có nguyên tắc.
Lục Bắc Kiêu ngẩng đầu lên im lặng nhìn cô. Diệp Kiều ăn ý ngồi elen đùi anh, dù sao giờ này cũng không có khách, ngoại trừ hai bóng đèn ngồi cách đó không xa.
"Không có thuốc lát, hút em có được không ưm..." Cô còn chưa nói xong, anh đã hôn cô!
Chết tiệt!
Trong lúc vô tình Diệp Thành đã thấy cảnh này, trong lòng vô cùng tức giận. Thấy Hoa Nhụy định nhìn sang, anh vội cầm menu lên ngăn cản tầm mắt của cô ấy, "Ngoan, đừng nhìn! Đám lưu manh kia sẽ dạy hư Hoa Nhụy của chúng ta mất!"