Chín giờ sáng, đoàn xe đón dâu rộn ràng lái vào khu biệt thự của nhà họ Kiều.
Đội xe bắt đầu với một chiếc Hummer quân đội to màu xanh, đằng sau là tám chiếc xe Jeep Wrangler!
“Đội xe này đều là việt dã, trâu bò thật!"
Người giàu khu biệt thự nhìn thấy đoàn xe này cũng tán thưởng! Thực là có phong cách lại có cá tính!
Năm qua, nhà giàu kết hôn đều là xe con cùng màu.
"Kiều gia Kiều gia! Sĩ quan huấn luyện Lục đến rồi!" Trong phòng ngủ, sáu cô gái mặc váy phù dâu màu trắng. u Dương mới từ ban công đi vào, kích động nối với cô dâu Diệp Kiều vừa trang điểm xong.
Diệp Kiều đã hoàn toàn điều chỉnh lại tâm trạng của mình, trong gương cô mái tóc dài được cuộn lên thắt bằng lụa trắng, trang điểm nhẹ không quá lộng lẫy. Cô xoay người, dàn hậu cung đều hít một hơi: "Kiều gia! Đẹp quá! Quá đẹp luôn!"
Ở thời này kết hôn mặc áo cưới cũng còn rất ít, huống chi là áo cưới được thiết kế riêng từ nhà thiết kế váy cưới nổi tiếng của Pháp. Kiều gia nhà các cô vốn đã đẹp, mặc áo cưới dạng ống đuôi cá trông như một nữ hoàng, sang trọng và thanh lịch!
"Woooooo ... Khi nào tớ mới có thể mặc váy cưới chứ?!" Từ Nhiễm méo miệng nói.
"Phù rể hôm nay đều là quân nhân các cậu thích, để ý ai cứ lấy! Tớ sẽ mai mối cho các cậu!" Diệp Kiều nửa đùa nửa thật nói, mấy tên lưu manh ở Huyết Lang kia đúng là đang thiếu vợ.
"Ghét ghê! Người ta chỉ nói vậy thôi, người ta mới học năm ba chưa tốt nghiệp đâu đấy! Nào giống cậu và huấn luyện viên Lục, còn trẻ như vậy đã kết hôn!" An Hân mặt đỏ bừng, dáng vẻ ngại ngùng nói.
"Nếu tớ gặp được người như huấn luyện viên Lục, đừng nói là năm ba đại học, học lớp 12 tớ cũng lấy!" u Dương lớn tiếng nói.
Hoa Nhụy vẫn không nói gì chỉ cười, hôm nay Diệp Thành không ở đoàn phù rể, anh là anh trai của cô dâu.
"Chú rể đến rồi chú rể đến rồi!" Lúc này anh họ nhà chú của Diệp Kiều chạy tới, lớn tiếng nói.
Đoàn phù dâu lập tức đi chặn cửa phòng, định làm phiền chú rể!
Cơ hội "Bắt nạt" Huấn luyện viên Lục không thể bỏ nỡ được!
Lục Bắc Kiêu mặc quân phục, tay ôm một một bó hoa hồng trắng làm hoa cưới. Đi theo sau là sáu phù rể mặc quân phục đi về phía cửa của phòng cô dâu, sáu cô gái mặc váy phù dâu hoa trắng nhìn thấy huấn luyện viên Lục trong bộ quân trang lại đẹp trai nhưng các cô vẫn ngang ngược chặn ở cửa.
Chú rể vì nóng lòng muốn nhìn thấy cô dâu nên hơi nhíu mày.
"Các chị em, trông huấn luyện viên Lục vẫn vậy, mặt vẫn lạnh, vẫn nghiêm túc, tớ hơi sợ ý..."
"Sợ cái gì! Hôm nay anh ấy là chú rể, chính là bị bắt nạt!" Dù trong lòng u Dương cũng sợ ngoài miệng vẫn mạnh mồm. Cô ấy vừa nói xong đã bị An Hân đẩy ra, cậu không sợ thì cậu ra đi!
"Khụ.... Cái đó, huấn luyện viên Lục! Nhà gái chúng em cũng quy định. Chàng rể không được tùy tiện vào cửa nhà gái, nhất định phải lấy lòng đoàn phù dây trước!" Hai tay u Dương ôm ngực, dáng vẻ rất mạnh mẽ, vừa nói xong tay phải đã xòe ra về phía Lục Bắc Kiêu, ý là đưa bao lì xì!
"Cái này có ý gì?" Lục Bắc Kiêu nghiêng đầu nhìn về phía Phương Trác ở sau lưng.
"Muốn lì xì đó!" Phương Trác nhỏ giọng nói.
Chú rể mặt không chút cảm xúc, nghiêm túc nói: “Xin lỗi các em, cái này cần hỏi cô dâu của tôi, tiền của tôi đều do cô ấy quản!"
"Chú rể! Anh đang nói đùa gì thế! Hiện tại Kiều gia nhà chúng em còn chưa phải dâu nhà anh ấu, cô ấy cùng một phe với bọn em! Nhanh nhanh nhanh, đưa lì xì, không đưa lì xì thì Kiều gia nhà chúng em sẽ không đi cùng anh đâu!" An Hân tiến lên ngang ngược nói.
"Ai cùng một phe với các cậu?"Đúng lúc này cô dâu mở cửa phòng ra, trên đầu đội khăn voan che mặt, nói sâu xa.