Khi cô dâu nói câu này, tất cả các phù dâu đều chết lặng, trong khi đó phù rể thì bật cười.
“Cô dâu, cô còn tát vào mặt phù dâu!” Phương Trác cười, lau khóe mắt.
"Kiều gia! Chúng tớ không muốn làm phù dâu của cậu nữa!" u Dương tức muốn giậm chân, cuối cùng đang làm gì thế này!? Giúp cô dâu làm khó chú rể, kết quả thì hay rồi, cô dâu và chú rể cùng một bọn làm các cô xấu hổ!
Cô dâu thân mến!
Chú rể ban đầu mặt không chút biểu cảm lạnh lùng, khi nhìn thấy cô dâu đôi khăn che mặt đứng ở cửa thì nhếch miệng lên lộ ra nụ cười cưng chiều.
"Tránh hết ra, để chồng tớ vào!" Diệp Kiều không để ý đến đoàn phù dâu, ngang ngược vậy các cô nào dám không nghe, huấn luyện viên Lục mực quân trang đẹp trai vô cùng đi lướt qua các cô, hơi cong lưng đi vào phòng.
Anh vừa vào đã khép cửa lại, trong phòng chỉ có hai người họ, chú rể đã không chờ nổi nữa vén khăn trùm đầu lên.
"Mẹ nó cô dâu của anh thật sự đẹp!" Anh thô lỗ nói ra lời khen ngợi từ trong lòng.
Tâm trạng Diệp Kiều vẫn chưa thoải mái lắm, nhưng anh đã nhìn ra, "Ngoan, không vui sao? Hay nhớ anh quá rồi?" Bàn tay to của anh giữ lấy bên má cô, ngón tay cái nhẹ vuốt ve má cô.
"Đừng sờ, trên đó toàn phấn đấy!" Cô quay đầu đi, sau đó hai tay ôm eo anh, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, "Chú rể của em mẹ nó cũng đẹp trai quá!" Cô kiễng chân lên hôn lên môi anh, sau đó áp mặt vào ngực anh, nghe tiếng nhịp tim như thiêu đốt và mạnh mẽ của anh.
"Anh Kiêu! Em đang nhớ anh!" Cô cười nói, hít một hơi sâu đầy mùi vị của anh.
"Anh nhớ em hơn! Ngoan nào, đừng nóng vội, còn hơn mười tiếng nữa mới động phòng!" Hai chữ động phòng đã khiến máu anh sôi trào lên vì phấn khích!
Diệp Kiều: ". . ."
--
Đoàn xe cưới đưa cô dâu chú rể vào đại viện, hôn lễ của họ được tổ chức ở lễ đường của đại viện quân đội. Vì là lễ cưới quân đội nên có rất nhiều khách quý, có không ít lãnh đạo ở đây, không khí hôn lễ rất trang trọng, người chứng hôn cũng là một quan chức quân sự cấp cao.
Trừ cái đó ra, người thân bạn bè của Kiều gia, Diệp gia, Lục gia, Đỗ gia đều có mặt. Cha mẹ nuôi và gia đình chị cả của Diệp Kiều cũng được Lục Bắc Kiêu mời tới.
Lúc lãnh đạo nào đó trong quân đội đọc diễn văn: ".... Quân cưới là thiêng liêng, gả cho quân nhân là quang vinh nhưng gả cho quân nhân cũng vất cả! Hãy tin tưởng lẫn nhau, bao dung lẫn nhau và chia sẻ trách nhiệm trong cuộc sống hôn nhân sau này. Bên nhau mãi mãi! "
Dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Lục Bắc Kiêuvaf Diệp Kiều cúi đầu gửi lời chào.
Hôn lễ kết thúc, đoàn xe cưới chạy về nhà riêng của hai người ở Tứ Hợp Viện.
Bởi vì đường nhỏ Hummer không vào được, một nhóm nam nữ thanh niên la ó yêu cầu chú rể phải cõng cô dâu về nhà! Tiếng hò reo là: "Trư Bát Giới cõng vợ!"
Lục Bắc Kiêu không nói hai lời bế Diệp Kiều ra khỏi xe cưới, không phải cõng mà ôm kiểu công chúa, nhẹ nhàng không thở dốc hơi nào. Đuôi váy cưới trắng dài tung trên mặt đất, phù rể phù dâu không ngừng ném kẹo cưới và cánh hoa hồng đỏ khắp ngõ ngách, sâu trong ngõ nhỏ chỉ chốc lát đã trải một tầng hoa hồng, có phần giống cảnh "Mười dặm hồng trang"
"Ha ha! Cuối cùng đã đến lượt tôi làm mưa làm gió! Mấy anh trai giám sát chặt chẽ cho tôi! Bây giờ đôi này sẽ để bắt nạt! Không phải sợ gì hết có gia bảo vệ rồi! Phải đòi thuốc đấy, có biết không?!" Ở cổng chính của Tứ Hợp Viện, Lục Bắc Trì và Trình Đại Phi, Trần Đào mặc quân trang chặn cửa.
Có ba con đường bị chặn từ trong ra ngoài.
Ngồi ở hàng ghế đầu, giữa một hàng ghế dài là mấy nguyên lão Lục Bắc Trì, Trình Đại Phi. Đằng sau có mấy người miệng đều ngậm thuốc, ngồi chém gió nói chuyện chờ cản cô dâu!
Lúc này cô dâu đã được chú rể ôm đi vào sân.
"Làm gì đấy?! Tránh ra!" Bây giờ đang đại hỉ, anh không muốn dùng từ "Cút"!
Trình Đại Phi thấy Kiêu gia sầm mặt thì sợ muốn đứng dậy lại bị Lục Bắc Trì ngăn cả, "Sợ cái gì! Sợ gì!"