Nghe thấy Hoa Nhụy có chuyện muốn tìm mình, Diệp Thành cầm mũ quân đội trên bàn đứng dậy, vừa đội vừa sải bước về phía Hoa Nhụy trên mặt vẫn tươi cười: "Tiểu Hoa Nhụy, khách sao với anh trai vậy làm gì?!"
Nhìn Hoa Nhụy mặc chiếc váy lụa trắng tinh khôi trông thật ngọt ngào và đáng yêu, Diệp Thành bật cười nói.
Mấy người Huyết Lang chỉ biết trơ mắt nhìn Diệp đại thiếu lắc mông đi theo Hoa Nhụy!
Hoa Nhụy dẫn Diệp Thành vào một phòng nghỉ không có ai.
"Tiểu Hoa Nhụy, tìm anh có chuyện gì nào? Thần thần bí bí! Có chuyện gì cứ nói thẳng! Chuyện của em, anh Thành Tử không thể chối từ!" Diệp Thành cười nói với khuôn mặt lộ rõ sự vui vẻ.
Ánh mắt Hoa Nhụy nhìn thẳng vào Diệp Thành, người đàn ông thoạt nhìn rất rực rỡ, ân cần: "Anh Thành Tử, tại sao anh lại tốt với em như vậy?"
Diệp Thành sững sờ khi được hỏi.
"Anh tốt với em sao? Em gái ngốc, nói vậy anh trai xấu hổ lắm!" Mấy ngày nay tiếp xúc nhiều hơn, anh nghỉ phép thường chạy đến đại học Thành.
"Diệp Thành, em thích anh!" Đôi mắt to xinh đẹp của Hoa Nhụy nhìn thẳng vào Diệp Thành, cô ấy nói những lời trong lòng mình một cách nghiêm túc và thành kính.
Diệp Thành bối rối.
Đm, anh uống say rồi à? Nhưng trong tiềm thức anh tự hiểu rằng mình không say, Hoa Nhụy đang tỏ tình với anh!
"Hoa Nhụy, em... Bắt, bắt đầu từ khi nào!" Diệp Thành thực sự bất ngờ, sửng sốt, đột nhiên được cô em gái mình vừa nhận tỏ tình, anh hơi bối rối.
"Khi em ở quê, anh mặc quân phục đến trước mặt em, còn hỏi han quan tâm em có bị thương không, thì em..." Cảm giác, tình cảm là những thứ không nói rõ được cũng không diễn tả được, giống như bị mũi tên của thần Cupid bắn trúng, người đó đã đóng chặt trong trái tim bạn!
Hốc mắt Hoa Nhụy ửng hồng.
Cô biết Diệp Thành đối xử với cô như tình cảm giữa anh trai và em gái, nhưng liệu có thể thay đổi chứ?
"Diệp Thành, em biết xuất thân, gia thế gì đó của em đều không xứng với anh... Em chỉ muốn hỏi anh, em thích anh, nếu em nỗ lực vài năm trở nên tốt hơn, mạnh mẽ hơn thì chúng ta có thể có khả năng không? Anh có thể đợi em được không?" Cô sợ, trước khi cô trở thành một người xứng đôi vừa lứa với anh, anh đã kết hôn.
Cho nên, không nhịn được mà tỏ tình.
Dù xuất thân trong một gia đình nghèo khó nhưng cô luôn tin rằng số phận có thể thay đổi nhờ sự nỗ lực của bản thân, chẳng phải đại học J cô cũng thi đậu sao?!
Tình yêu sao lại không thể đạt được qua việc cố gắng chứ?
Hoa Nhụy quay lưng lại lau nước mắt, cô không muốn khóc cũng không muốn Diệp Thành cảm thấy cô thật hèn mọn.
Đầu óc Diệp Thành trở nên trống rỗng, nhìn Hoa Nhụy một cách phức tạp, không biết nên đáp lại cô như thế nào.
"Anh có thể sẽ thích em, chờ em vài năm được không?" Hoa Nhụy hỏi lại lần nữa, cũng biết rằng câu hỏi ngu ngốc của mình khá đột ngột.
"Hoa Nhụy, anh thật sự coi em như một đứa em gái. Yêu thương, anh nghĩ không dễ dàng chút nào cho em, anh..." Diệp Thành nói xong lại thấy những lời này của mình khá là tổn thương đối với một cô gái thích anh ấy.
Nghe anh nói vậy, Hoa Nhụy đã biết đáp án. Cô cho rằng Diệp Thành đối với cô có chút khác biệt, đó là mơ tưởng của cô! Tuy nhiên, cô không hối hận khi nói ra!
Hào phóng cười với anh: "Vậy anh Thành Tử, sau này anh đừng đối xử tốt với em, cũng đừng nói những lời kiểu như em là em gái anh. Xin lỗi, làm phiền anh rồi! Anh cũng đừng vì những lời em nói mà cảm thấy bối rối!"
Hoa Nhụy nói xong vội vàng đi ra cửa.
Khi cô đi ngang qua anh, hơi thở thuộc về anh làm tim cô đau nhói.
Hoa Nhụy vừa đi ra không lâu thì mấy người đứng ở cửa nghe trộm liền đi vào phòng nghỉ.
"Vãi shit! Diệp đại thiếu, cmn cậu cũng nhẫn tâm quá đi à?! Cô gái tốt biết bao!" Phương Trác làm ra vẻ muốn đánh Diệp Thành.