Diệp Thành lấy ra một điếu thuốc, khi châm thuốc bật lửa mấy lần cũng không cháy, hai tay không tự chủ được mà run rẩy, trong lòng hoảng sợ, sợ đến khó chịu, cứ như có thứ gì đó quan trọng sắp sửa trôi qua khỏi cuộc đời anh vậy...
Lần đầu tiên gặp Hoa Nhụy là khi còn ở tỉnh Y, tại thị trấn mà tên trùm buôn ma túy Hà Sơn đang chiếm giữ, đội Huyết Lang bọn họ nhận được một nhiệm vụ phải hợp tác với nhiệm vụ nằm vùng của Lục Bắc Kiêu. Nơi núi sâu rừng già, khắp nơi đều là người của Hà Sơn, trực thăng không đến đó được, chỉ có thể đi bộ trèo đèo lội suối.
Khi đó chính Hoa Nhụy đã dẫn đường!
Trên đường đi, họ không ngừng trò chuyện, Hoa Nhụy còn không cẩn thận bị té một lần.
"Cmn tôi..." Diệp Thành không biết nên nói gì, muốn nói lại thôi.
"Con gái người ta tỏ tình với cậu đó Diệp đại thiếu! Cho dù từ chối thì ít nhất cũng phải an ủi người ta đôi câu chứ! Nhìn thấy thật là xót xa!" Giang Hải cũng thấy bất bình thay.
Chú rể Lục Bắc Kiêu vẫn không lên tiếng, với tâm lý xem kịch vui nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của Diệp Thành.
Cuối cùng Diệp Thành vẫn không châm điếu thuốc kia, dáng người cao to nhanh chóng chạy ra khỏi phòng nghỉ vọt thẳng đến phòng cô dâu, anh vội vàng đẩy cửa: "Hoa Nhụy!"
Diệp Kiều mặc sườn xám đỏ đi tới: "Làm gì vậy! Mấy cổ vừa đi, về trường học rồi!"
Chỉ là, sao cô cứ cảm thấy tâm trạng Hoa Nhụy có vẻ không được tốt, may mà có vài người nữa đi cùng.
Diệp Thành chạy đi mà không nói một lời.
Ngay lúc Hoa Nhụy chuẩn bị lên chiếc limousine, đột nhiên có người nắm lấy cổ tay cô, trong khóe mắt hiện lên một bóng người màu xanh lục, một mùi hương nam tính khó quên trong hơi thở...
"Hoa Nhụy, anh có chuyện muốn nói với em!” Diệp thành nghiêm túc nói.
Những người khác lên xe, nhìn thấy Hoa Nhụy bị sĩ quan Diệp kéo đi đến con hẻm bên cạnh khách sạn!
Diệp Thành nhìn Hoa Nhụy, tâm tình bối rối cũng cảm thấy tốt hơn, Hoa Nhụy cũng nhìn anh trong lòng vẫn còn đau: "Diệp Thành, anh tìm em có chuyện gì sao?"
"Xưng hô cũng thay đổi luôn rồi ha..." Cảm giác xa lạ, không thân thiết bằng anh Thành Tử! Trong lòng Diệp đại thiếu cảm thấy chua xót.
Hoa Nhụy lơ anh.
"Em thích anh đến mức nào?" Diệp Thành hỏi một cách nghiêm túc.
Hoa Nhụy khó hiểu cau mày: "Còn hỏi chuyện này để làm gì?"
"Nói thật!" Anh trầm giọng nói.
"Thích đến mức, nghĩ đến chuyện gả cho anh! Nghĩ đến chuyện anh là quân nhân tại ngũ, nếu như em gả cho anh có thể cuộc kiểm tra chính trị sẽ không được thông qua... Cho nên, trước hết em phải cố gắng vài năm! Còn định xin Kiều gia giúp em, em muốn có sự nghiệp càng sớm càng tốt" Hoa Nhụy nói chưa xong đã bị Diệp Thành ấn vào lòng.
Là bốc đồng hay là cảm động? Diệp Thành cũng không rõ, anh chỉ muốn ôm người con gái khiến anh cảm thấy đau lòng này!
"Hoa Nhụy, chúng ta thử xem! Em đừng buồn nữa, lúc nãy đột nhiên em tỏ tình nên anh trai bị cuống chút thôi!" Ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của cô như thế này, cảm giác hoang mang không còn nữa!
Lần này, đến lượt Hoa Nhụy rối bời!
Cái này có phải ngồi tàu lượn không? Vừa rồi còn cảm thấy vô vọng, nhưng lúc này lại cảm thấy mọi thứ đều tràn đầy hy vọng!
Không nhịn được vòng tay qua ôm lấy eo anh: "Anh Thành Tử... Cảm ơn anh đã cho em cơ hội cố gắng... Em cũng sẽ khiến anh yêu em!"
Diệp Thành mỉm cười, anh không ngờ cô gái có vẻ ngoài mềm yếu lại dũng cảm và tự tin đến vậy!
Anh thích!
Khi đẩy ra, đã thấy nước mắt trên gương mặt cô khiến người ta đau lòng.
"Đừng buồn nữa nào, từ nay về sau Tiểu Hoa Nhụy chính là bạn gái của Diệp Thành anh rồi! Ha ha..." Thực sự có một cảm giác hưng phấn mà Diệp đại thiếu cũng cảm thấy không giải thích nổi!
"Sau này cũng không có anh đi xem mắt!" Trong giọng của Hoa Nhụy lộ ra một sự bá đạo và ghen tuông.
Diệp Thành bây giờ càng vui hơn, tên khốn A Kiêu đó nói đúng, mất cái này được cái khác!