Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 554 - Chương 554:

Chương 554:

Tại sao lại là một vạch chứ?!

Cô là người từng trải, sao lại không biết rằng một vạch có nghĩa là âm tính, chứng tỏ là không mang thai! Chỉ có hai vạch mới là có thai!

Nhất định là mua trúng hàng giả rồi, nhất định là như vậy!

Cô vẫn cố chấp mà cho rằng, chỉ cần Lục Tiểu Cổn vừa biến mất, thì sẽ lập tức đầu thai trở về!

Diệp Kiều vẫn chưa từ bỏ ý định, người ta thường nói thử nước tiểu sáng sớm là chính xác nhất, cô dự định sáng mai sẽ thử lại lần nữa, nếu như vẫn âm tính, vậy thì cô sẽ trực tiếp đến bệnh viện thử máu luôn cho rồi!

“Lục Tiểu Cổn, cuối cùng là con có tới hay không? Đừng giả vờ lạnh lùng nữa, tên nhóc xấu xa, có phải lại hù dọa mẹ nữa hay không?” Ngã xuống giường, vuốt ve chiếc bụng phẳng lì, cô lẩm bẩm. Những lúc một mình, cô lại cứ lẩm bẩm như vậy, cứ cố chấp cho rằng Lục Tiểu Cổn vẫn ở đó, vẫn chưa đi, chỉ là do thằng bé lạnh lùng, xấu bụng, không thèm ngó đến cô, cố ý hù dọa cô, chứng tỏ sự tồn tại của bản thân.

“Tên nhóc con, đồ kiêu ngạo, con có tin là chờ đến khi con ra đời, mỗi ngày mẹ đều đánh con hay không?!”

“Ha ha……..Chờ con ra đời rồi, là mẹ có thể đánh con rồi! Ai bảo trước kia con cứ nói là mẹ không đánh được con!”

Cô cứ một mình như người điên, vừa khóc vừa cười mà nói, sau đó lại nặng nề mà thiếp đi………

Đến khi trời vừa tờ mờ sáng, cô vì lạnh mà thức giấc, cả người không có được chiếc chăn, cũng không còn cậu bé ấm áp Lục Tiểu Cổn đi đắp chăn cho cô nữa.

Cuộn tròn người trên chiếc giường, trong lòng tràn ngập sự mất mát, nơi đáy lòng như đang truyền đến giọng nói cả tiểu đại nhân Lục Tiểu Cổn kia: Diệp Kiều, mẹ phải tự chăm chóc thật tốt cho bản thân!

Cô nghẹn ngào, ôm chặt lấy tấm chăn mỏng, “Mẹ biết rồi, Lục Tiểu Cổn.”

Ngày mới lại đến, Diệp Kiều hưng phấn rời giường mà đi vào nhà vệ sinh thử thai, kết quả, nửa thân dưới của cô lại có chút không thoải mái, cô liền vào nhà vệ sinh kiểm tra.

!!!

Tới tháng rồi! Cái này, không cần đi thử máu nữa!

Cô ngồi trên bồn cầu, vô cùng tuyệt vọng mà nghi ngờ cuộc đời!

Đậu má!

Tại sao lại không có thai?!

Chuyện này không hợp lý nha!

Tuy rằng đêm tân hôn cô không thu được hạt giống của anh, nhưng hai đêm kế tiếp đều có mà!

Chỉ là cô không chắc, là ngày rụng trứng có rơi vào mấy ngày đó hay không, cả lần trước bị Diệp Trăn Trăn bỏ thuốc, cũng chưa tới kỳ đèn đỏ của lần đó nữa!

“Lục Tiểu Cổn! Con thật không có năng lực đặc biệt gì, để trực tiếp đến đây hay sao?!” Cô làu bàu trong miệng, trong lòng vô cùng mất mát.

Cô nào có biết rằng, chính bản thân Lục Tiểu Cổn cũng không biết, rằng bản thân có được đầu thai không………

Lục Bắc Kiều mới vừa chấp hành nhiệm vụ xong liền bước xuống khỏi trực thăng, anh mới vừa mở máy nhắn tin lên, thì đã nhận được tin tức mà bảo bối gửi tới.

“Nhìn thấy tin nhắn thì lập tức trả lời!” Bây giờ, moah moah gì cũng không có nữa. Giọng điệu ra lệnh đến như vậy, chỉ có thể là bà Lục!

Chẳng lẽ là có thai rồi?!

Sĩ quan Lục nhíu mày, tháo mũ sắt ra, anh mang theo cả người vẫn còn vũ trang đầy đủ bước vào văn phòng của Lão Thái!

Lão Thái cũng cạn lời.

Hy vọng vụt tắt, Diệp Kiều lại còn phải chấp nhận cơn đau từ kỳ đèn đỏ đáng chết, cả người không chút thoải mái, cũng không thèm lên lớp, vậy mà vẫn có thể đến công ty làm việc đúng giờ, làm mấy người nhân viên đều thấp thỏm, vùi đầu vào công việc không dám chậm trễ.

“Bảo bối, anh mới vừa chấp hành nhiệm vụ về, mới vừa thấy tin nhắn. Có phải là……..có rồi không?” Giọng nói dịu dàng của anh vang lên.

Diệp Kiều mặc một bộ âu phục, đứng trong viện, trong tay còn đang cầm máy nhắn tin.

“Không có thai! Lục Bắc Kiêu! Từ ngày 14 đến ngày 21 tháng này, mong anh về nhà một chuyến, em cần hạt giống!” Kiều nữ vương bá đạo mà nói.

Lục Bắc Kiêu sửng sốt, cuối cùng anh phản ứng lại, sau đó đắc ý mà nở nụ cười, “Bảo bối, em không mang thai sao! Làm anh hết hồn!”

Cô đã gấp muốn chết luôn rồi, vậy mà anh vẫn vui vẻ như vậy!

“Lục Bắc Kiêu! Anh còn dám cười hả! Ngày 14 đến ngày 21 là kỳ rụng trứng của em, anh nhất định phải về một lần! Nhất định!” Diệp Kiều vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc, mà ra lệnh cho anh.

Bình Luận (0)
Comment