Trên đường, chiếc Cadillac phân khối lớn 5.7 của cậu nhỏ yêu nghiệt bị Kiều thiếu gia hoa lệ ghét bỏ
“Chiếc Cadillac chạy còn thua cả xe máy, sẽ trể thời gian mất!”
Cậu nhỏ yêu nghiệt lại một lần nữa thụ thương nghiêm trọng.
“Lão Vạn! lái nhanh thêm một chút!” Đổ Quân ngồi ở phía trước lên tiếng phân phó.
Lục Bắc Kiêu tiếp tục lạnh lùng nói, “ Thân xe nặng ba tấn, có thể nhanh bao nhiêu thì nhanh bấy nhiêu!”
“…..” Lần này Đổ Quân nhắm mắt lại, Tiểu tử thối, anh vẫn chưa làm chuyện gì vừa ý nó cả!
Ông cậu nhỏ này chỉ muốn làm chuyện gì đó để nó ngưỡng mộ anh thôi mà!
“Anh Kiêu… anh cho cậu nhỏ chút mặt mũi đi.. anh ấy phụ họa theo anh nhiều rồi, một chút cốt cách cũng không có.” Diệp Kiều dựa sát vào tai Lục Bắc Kiêu nói nhỏ. Kiếp trước cô cùng cậu nhỏ này tiếp xúc không nhiều, nhưng cô luôn cảm thấy cậu nhỏ rất đáng yêu. Cậu nhỏ tuy rằng có điểm hai không phải bốn sáu, nhưng có thể nhìn ra, đối với cháu ngoại trai này rất quan tâm.
Thực ra Lục Bắc Kiêu cũng rất để tâm đến cậu nhỏ, nếu không đã không để cậu nhỏ đi tiếp đãi cô.
“Em nói cái gì?” Anh lại cố ý giả vờ không nghe thấy.
“……..” Diệp Kiều cạn lời không nói nữa.
Khách sạn cũng không xa, lúc đến nới là 11h20, vẫn còn 40 phút nữa, cô không biết quân doanh ở đâu, nhưng căn cứ theo kinh nghiệm, chắc là chổ hẻo lánh nào đó ở ngoại ô, mà nơi này lại là nơi náo nhiệt và phồn hoa nhất thành phố N
Xuống xe, Lục Bắc Kiêu liền giao phó với Đổ Quân rằng trong vòng 10 phút phải tìm cho anh một chiếc xe tốt, sau đó nắm tay Diệp Kiều đi vào khách sạn
“Anh Kiêu, anh có làm quá lên không? Khách sạn em ở rất anh toàn, anh không cần phải lo lắng cho em! Hơn nữa còn có chị Chu mà.” Giờ này Chu Bồng và Tiểu Đổng chắc còn ở bệnh viện, nghe cậu nhỏ nói, Kiều Thiêm không bị thương nghiêm trọng, chỉ bị thương ngoài da, cô tối nay không có tinh thần để đi thăm anh ấy.
Chuyện phát sinh hôm nay quá kịch liệt rồi!
“Đừng lo cho anh, nữa tiếng là anh về tới nới rồi!”
Anh nắm lấy tay cô đi vào thang máy, sau đó nhanh chóng đến cửa phòng. “ Thẻ phòng.”
Diệp Kiều lập tức lấy thẻ phòng trong túi đeo bên người ra.
Mở cửa, bật điện, mở hết tất cả các đèn, máy lạnh cũng bắt đầu vận hành, Lục Bắc Kiêu híp mắt nhìn một vòng quanh phòng, xác định không có ai.
Đây là bản lĩnh anh luyện được ở trong quân đội.
“Anh Kiêu, em rót cho anh ly nước, a~”
Anh đột nhiên nắm lấy tay cô, kéo cô về chiếc giường trong phòng đẩy xuống, thân hình cao lớn phủ xuống, cởi phăng chiếc mũ vướng víu ra, gương mặt anh tuấn dựa sát vào mặt cô.
Ơ, cô đã nói mà, để anh đi vào thì từ nơi an toàn biến thành nơi không an toàn rồi! trong phòng khách sạn, cô nam quả nữ, quá nguy hiểm.
“Đừng nhúc nhích, anh chỉ nhìn em thôi!” Anh muốn nhìn xem nha đầu này rốt cuộc có ma lực gì mà khiến anh nhất kiến chung tình như thế.
Cô quả thật không động đậy, một đôi mắt linh động như nước mùa thu nhìn lại anh, làn da màu đồng, ngũ quan hoàn hảo, nếu không phải anh thường xuyên phơi nắng, mà trắng thêm một chút thì so với những minh tinh sau này nhất định đẹp trai hơn.
Nhưng cô lại thích anh như hiện tại, tràn đầy hooc môn nam tính! Hiện giờ trong đầu cô toàn là hình ảnh anh anh dũng đánh bại đám người kia.
Mái tóc đen nhánh của cô gái xoa tung ra rơi trên ga giường trắng muốt, đôi mắt long lanh, đôi môi sưng đỏ do bị anh hôn vẫn chưa tan hết, tất cả như đang dụ dổ anh mau hái trái đào đỏ mọng xuống.
Anh khó khăn di chuyển tầm mắt, nhìn xuống, cúc áo sơ mi không biết bị cởi ra lúc nào lộ ra làn da trắng như tuyết.
Tay anh lại không thành thật, cô nhìn anh cới mấy cúc áo ra, hai má ửng hồng.
Xong rồi, nếu anh còn tiếp tục cô sẽ phạm tội mất!
“Lục Bắc Kiêu, anh sắp trể rồi!” Cô lớn tiếng nhắc nhở.
Nhưng anh lại vùi đầu vào trong ngực cô, nhìn chằm chằm vào nốt chu sa trước đó không thấy, sững sờ, giống như bị bỏ bùa…