[Bỉ ngạn hoa, thấy hoa không thấy lá, thấy lá không thấy hoa, hoa lá đời đời không gặp, đường xuống Hoàng Tuyền, có dòng sông gọi là dòng Vong Xuyên, trên sông có cầu gọi là cầu Nại Hà, bên cầu Nại Hà có người phụ nữ tên Mạnh Bà, trên tay cầm bát canh gọi là canh Mạnh Bà.
Canh Mạnh Bà còn được gọi là canh quên tình, một khi uống vào sẽ quên đi hết tất cả mọi chuyện, nhưng có một số người không muốn uống nó vì nhiều lí do khác nhau, Mạnh Bà không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý với họ, nhưng trên người này sẽ có một dấu ấn để đánh dấu đó chính là nốt ruồi chu sa trước ngực.
Người như thế phải nhảy vào dòng Vong Xuyên chịu tra tấn của lửa thêu đốt và nước lạnh như băng một ngàn năm mới được luân hồi, sau khi đầu thai sẽ được mang theo kí ức của kiếp trước với nốt ruồi chu sa để đi tìm người thương của kiếp trước.]
Trong phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hít thở, Diệp Kiều nhìn thấy anh bất động ngẩn người nhìn chăm chú nốt chu sa trước ngực cô, cô không nhịn được nhớ đến truyền thuyết đọc ở trên mạng, cô cũng nhớ lúc trước trên đường xuống Hoàng Tuyền, cô không uống canh Mạnh Bà, nhảy vào dòng Vong Xuyên, nhưng lại không nhớ những thống khổ khi nhảy vào trong đó.
Thực ra nốt ruồi này kiếp trước cũng có nhưng không có lớn đến như thế.
Kiếp trước anh cũng ngẩn người nhìn nốt chu sa như thế, giống như đang nhớ tới cái gì.
Chẳng lẽ anh cũng….
“Sao lại đẹp đến vậy!”
Đang lúc Diệp Kiều đang cảm động vì truyền thuyết kiếp trước, chỉ nghe tên sắc lang nói một câu như thế.
“…..” Diệp Kiều.
Làn da trắng như tuyết, nốt chu sa đỏ máu bên trên ngực trái, màu trắng tinh khiết phối lên màu đỏ, quyến rủ, hấp dẫn, gợi cảm.
Thế mới rỏ được chữ “đẹp.” là thế nào.
Cho nên người đàn ông thô bạo này tăng thêm một bổ ngữ…
“Anh Kiêu, anh….”
Lớp vải ren bị anh kéo xuống, lần này Diệp Kiều hít lấy một hơi thật sâu, vô thức duỗi tay che lại nhưng động tác của cô sao bắt kịp tốc độ của anh.
Anh đang giữ cô trong tư thế đầu hàng, đôi mắt rực lửa như muốn thêu đốt cô.
“Chết tiệt….”
Diệp Kiều xấu hổ nhắm hai mắt lại, bên tai nghe thấy anh nói lời thô tục, sau đó gương mặt anh trầm xuống, toàn thân dường như đang co rút.
Anh chắc không phải là…
“Anh Kiêu?”
Trả lời anh chỉ là tiếng hô hấp nặng nề.
Diệp Kiều duỗi tay vuốt ve khuôn mặt anh, cái đầu cắt ngắn, bộ đồng phục đặc biệt, cộng tóc vừa mới dài ra cứng ngắc và gai góc…
Một giây hai giây ba giây….
Một phút hai phút….
Anh cuối cùng cũng bình tĩnh lại, lập tức rời khỏi nơi làm anh mất cả hồn vía, xuống giường, không nói gì liên đi vào phòng vệ sinh.
Cửa nhà vệ sinh bị anh giật mạnh ra.
Diệp Kiều nằm trên giường, nhịn rồi lại nhịn không được, cười ra tiếng.
Đây thực sự là mao đầu của anh ấy sao!
Thế mà lại một giây!
Nếu anh ấy biết cô cười anh ấy, chắc anh ấy sẽ giết cô mất, cô vội thu nụ cười lại, ngồi dậy chỉnh sửa lại quần áo.
Ôi…
Nha đầu này mới 18 tuổi, còn đơn thuần, chắc không biết chuyện gì vừa xảy ra đâu.
Sau khi tẩy rửa sạch sẽ, Lục Bắc Kiêu đứng trong nhà vệ sinh an ủi chính mình!
Nếu cô ấy biết khuôn mặt này của anh không biết dấu vào đâu được?!
Lục Bắc Kiêu lại vò đầu bức tóc phiền não không thôi!
Lúc từ trong nhà vệ sinh ra, hung hăn nhìn cô, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ừa, chính là không có chuyện gì xảy ra hết.
Diệp Kiều lại nhịn không được tự cười lên.
“Nha đầu, em cười gì thế?”Anh chột dạ, lại đen mặt hung hăn hỏi.
Cô tốt nhất là không biết gì, nếu không, tối nay dù bất cứ giá nào anh cũng ở lại chứng minh lại cái gì đó.
“Không, không có gì!” Trước cái nhìn hung hăn của anh, thế mà ở phương diện nào đó như trang giấy trắng, cô nhớ đến bộ dáng buồn cười của anh lúc nãy, Diệp Kiều thật sự rất muốn cười.
Cô ấy biết!
Cô ấy thế mà lại biết!
“Cười cái gì mà cười?” Anh ép cô vào chân tường hung hăn hỏi.
Nhìn thấy bộ dạng anh như muốn giết người, Diệp Kiều vội giơ tay lên đầu hàng, “ ơ ơ ơ, Anh Kiêu tha mạng, anh Kiêu uy vũ, người ta nhớ đến liền muốn cười thôi!”