“Cười! Sau này ở trên giường cho em khóc!” Cậu Kiêu cực kì không vừa ý, trừng mắt trầm giọng nói.
“.…..”
Kiếp trước, không phải mỗi lần anh đều làm cô khóc thét lên sau!
“Vậy người ta không gả cho anh nữa!” Diệp Kiều nhỏ giọng lẩm bẩm, anh đã quay người đi đến cửa, đi vào phòng, không biết nghỉ gì mà nghe lời cô nói quay người lại trừng mắt nhìn cô.
“Em dám! Đợi em tròn 20 tuổi nhất định phải cùng tôi đi đăng ký!” đợi hai năm nữa nha đầu này cũng đến đên tuổi kết hôn, đến lúc đó anh sẽ phong phong quang quang lấy cô vào cửa!
Mặc dù anh ta có một giọng điệu độc đoán, nhưng những lời nói ngọt ngào hơn cả mật ong.
Một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen, kiểm tra bên trong và bên ngoài phòng, cẩn thận đóng cửa sổ, đi tới cửa ra vào, kéo cô tới cửa, chỉ vào dây xích an toàn sau cửa, nói: “ Dây xích này phải gài lại, nửa đêm ai gọi cùng không được mở cửa, biết chưa?”
Dù thời gian rất eo hẹp nhưng bạn trai vẫn rất cẩn thận dặn dò những vấn đề an toàn cho bạn gái.
“Em hiểu rồi, cũng không phải em chưa từng ở khách sạn…” Diệp Kiều còn chưa hết lời thì thấy trên đỉnh đầu có ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống, lúc này cô mới ý thức được cô nói sai rồi.
Cô lập tức ngẩng đầu lên, đối mặt với anh mắt dò hỏi,” Anh Kiêu, không phải như anh nghĩ đâu, lần này em về quê cũ không phải cũng ở khách sạn sao!”
Sắc mặt anh mới tốt lên một chút, nghiêm túc nhìn cô hỏi, “ Diệp Kiều, trả lời tôi: Em là gì của anh? Anh là gì của em?”
“Anh là bạn trai của em! Em là bạn gái của anh!” Diệp Kiều không chút xấu hổ nói.
“Thật là ngoan…Nhớ đó!” Nói xong anh mở cửa đi ra ngoài.
“Anh Kiêu! Trên đường nhớ chú ý an toàn! Lúc chấp hành nhiệm vụ cũng nhớ chú ý an toàn!” Cô chạy theo ra cửa, dặn dò anh, một cảm giác hối hận mạnh mẽ trào dâng trong lòng.
“Đi vào phòng đi! Nhớ khóa cửa lại!” Anh quay đầu, trầm giọng nhắc nhở cô.
Cô liền ngoan ngoãn về phòng, đem cửa khóa lại, lưng dựa vào cửa, trái tim vẫn còn đập nhanh vì anh, cô đi vào phòng vệ sinh, nhìn giấy vệ sinh vo thành cục trong thùng rác, lại nhịn không được cười lên…
….
Dưới lầu khách sạn, nhìn thấy chiếc mô tô có thể đạt đến vận tốc 290km/h, Lục Bắc Kiêu mới có chút hài lòng với cậu nhỏ thứ hai không đủ bốn sáu này một chút, nhưng nhìn bộ dạng “ Mau mau khen cậu nhỏ đi” của Đổ Quân làm anh ghét bỏ thêm.
Không thèm nhìn anh, trèo lên xe ngồi, cưỡi mũ ra sau đó đội mũ an toàn lên, chân phải đạp một cái khởi động xe mô tô.
“Lục Bắc Kiêu.” Nhìn anh sắp đi lại không nói với mình câu nào dể nghe, cậu nhỏ yêu nghiệt cuối cùng cũng bùng phát tức giận.
“Đồng chí Đổ Quân, chiếu cố cho tốt cháu dâu, tôi sẽ cảm kích cậu! Tạm biệt!” Lục Bắc Kiêu nói xong, nổ máy chạy đi, để lại một người tức giận thở phì phò.
“Tiểu tử thối!” Cậu nhỏ yêu nghiệt tức giận dậm chân nói.
Lục Bắc Kiêu vì sao lại ghét nhỏ bộ dáng cậu nhỏ yêu nghiệt như thế, tất cả đều có nguyên nhân.
Đại thiếu gia nhà họ Lục từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, từ nhỏ đã như đế vương, người ở trong đại viện dù lớn hay nhỏ hơn anh đều kêu anh một tiếng “anh”.
Duy nhất chỉ có người cậu nhỏ lớn hơn anh có 3 tuổi này, anh không cách nào để anh ấy kêu mình bằng anh, nhưng ghét nhất là người này nói” Tôi là cậu của Kiêu Kiêu.”
Cái này làm cho thiếu gia Lục rất mất mặt.
Nhưng mà cảm tình của hai người lại rất tốt. Đổ Quân là con ma ốm, từ nhỏ đã yếu ớt thường hay bị bắt nạt.
Lục Bắc Kiêu anh có thể ghét bỏ, có thể bắt nạt cậu nhỏ của mình, nhưng người khác đừng có mơ, cho nên mỗi lần Đổ Quân bị người khác bắt nạt, cháu ngoại trai này đều đánh đối phương tới nỗi phải cuối đầu nhận sai.
…..
“Tôi thấy chắc tối này tiểu Lục chắc không về kịp rồi! Đã 11 giờ 59 giờ 59 phút rồi.
“Đội trưởng, anh nói xem, tiểu Lục không phải bị cảnh sát bắt được chứ? Vậy thì phải làm sao? Chúng tôi đều là nông dân, không quyền không thế….” Đại Ngốc đứng gác ở cửa, mong ngóng người anh em tốt của mình.
Diệp Thành nghe Đại Ngốc nói như vậy cười muốn thụ thương!