Đại thiếu gia Lục, không quyền không thế?
A ha ha ha
Diệp Thành quả thật bị Đại Ngốc chọc cười chết mất, mỗi lần Đại Ngốc lo lắng cho đại thiếu gia Lục, anh đều có suy nghỉ nói cho anh biết sự thật!
“Đội trưởng, anh còn cười, tôi cảm thấy tối nay tiểu Lục chắc bị bắt rồi!”
Xong rồi, 12 giờ rồi!
Đại Ngốc vò đầu bức tai lo lắng, còn bốn người khác nằm trên giường ung dung không lo lắng gì.
“Đại Ngốc! Cậu nói ai dám bắt tôi! Thế mới nói, tôi ở trong mắt cậu lại vô dụng như thế sao?!”
Trước cửa truyền đến thanh âm tức giận của Kiêu thiếu gia.
Đại Ngốc “ôi” một tiếng liền đứng dậy nhảy về phía Lục Bắc Kiêu.
“Ôi da, tiểu Lục, cậu quay về rồi! Làm tôi lo lắng muốn chết!” Đại Ngốc kích động nói, thật sự rất kích động.
Diệp Thành từ trên giường đứng dậy đi về phía Lục Bắc Kiêu, hít một hơi sâu, hít hít ngửi ngửi.
“Y như mũi chó, hít đi hít đi.” Lục Bắc Kiêu trừng trắng mắt.
“Có mùi khai! Có mùi khai! Các đồng chí, nhanh qua đây! Đồng chí tiểu Lục của chúng ta tối nay chắc chắn bị “ khai trai” rồi! Toàn thân đều có mùi khai a!” Diệp Thành lại rất có tinh thần, vổ vỗ tay kêu ba người còn lại dậy.
Giang Hải, Phương Trác và đệ nhị đột kích Hà Phong đều nhảy qua xem trò vui.
Chết tiệt! Cái tên Diệp Thành này đúng thật là mũi chó mà!
Lục Bắc Kiêu dù sao trong lòng cũng chột dạ, nếu để bọn họ biết anh có một giây, Kiêu gia anh làm sao lăn lộn được chứ?
“Cút!” Anh nghiến răng nói, sắc mặt lạnh lùng.
“Thẹn quá hóa giận rồi! Chắc chắn là thật rồi!” Diệp Thành lại càng đắc ý, sớm đã cảm thấy tiểu tử này có vấn đề rồi mà!
“Tiểu Lục, nói cho chúng tôi biết, đó là gái hay trai? Mùi vị thế nào?”
Hà Phong góp vui.
“Chính đó! Tiểu Lục, dù sao thì tối nay chúng tôi cũng giúp cậu đánh nhau, nếu cậu không nói thì không được rồi!”
Phương Trác thuận tình thuận lý nói, anh cũng là con cháu đại viện, chẳng qua không phải ở thành phố J thôi.
“Tiểu Lục, đau không? Tôi đi tìm thuốc cho cậu!” Lúc Đại Ngốc nói câu này, nhìn chằm chằm vào mông anh ta.
Lần này, Lục đại thiếu gia cuối cùng cũng bị tức điên lên.
Anh đưa chân dài lên, trước tiên đạp Đại Ngốc qua một bên, duỗi tay bắt lấy Diệp Thành, chẳng qua mấy người còn lại 36 kế chạy là thượng sách, trốn lên giường hết rồi.
“Đại Ngốc, lão tử thích phụ nữ! Phụ nữ! Hiểu không! Nếu cậu dám nói lung tung, lão tử đi tìm chính ủy vạch mặt cậu!” Anh gầm lên với Đại Ngốc đang sững người ra.
Lúc này, ba người ở trên giường ha ha cười lớn.
Bọn họ nhớ lại cảnh Đại Ngốc nhìn mông Lục Bắc Kiêu nói đi tìm thuốc!
“Cười cái rắm!”
“Tiểu Lục, tôi tôi…”
“Đại Ngốc! Tên tiểu tử nhà cậu không lăn đi ngủ, có tin tôi đá cậu ra ngoài không?”
Anh vừa dứt câu, Đại Ngốc như làn khói chạy về giường mình nằm xuống.
….
Tắm rửa sạch sẽ, quay về ký túc xá đã là một mảnh yên tĩnh, Lục Bắc Kiêu quay về giường nắm, nhắm mặt lại toàn là cảnh mất hồn lúc trước.
Tiểu bạch nhỏ, vừa trắng vừa cay, chỉ có hai măt đỏ hồng;
Ơ, mật ong, quả đào thích hợp hơn, vừa căng vừa tròn…. nghĩ đến đó đại thiếu gia Lục dần chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, Diệp Kiều nằm trên giường của anh, hai mắt mơ màng, quần áo xộc xệch, môi hồng cắn lấy ngón tay.
Anh mất đến năm ba giây mới cởi được bộ quân phục, sau đó nhảy vào.
Sau đó, tiếng chuông tập hợp vang lên.
“Tiểu Lục.”
Đại Ngốc nhìn Lục Bắc Kiêu vẫn chưa thức dậy, lập tức gọi lớn.
Chết tiệt!
Tỉnh ngủ, quả thật là tiếng chuông tập hợp!
Anh còn tưởng là trong mơ nữa!
“Kiêu, mộng xuân à? ha ha ha..” Diệp Thành bộ dạng tiểu nhân đắc chí, vừa cười anh vừa nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề.
“Cút!” Anh hung hăn trừng mắt nhìn anh ta.
Lục Bắc Kiêu nhìn thời gia, mới có ba giờ sáng!
Lão Thái đang làm gì chứ, hôm qua còn mới khen anh mà!