Năm phút sau, 6 thành viên tổ A Huyết Lang đã tập hợp .
Lão Thái mặc quần tây, áo thun đen, đầu đội mũ lưỡi trai, bên trái là Trần tham mưu, Trần tham mưu vừa mới điểm danh xong.
“Nghỉ.” Lão Thái phát lệnh.
Các thành viên đội đặc chiến đang đừng thẳng liền từ từ thư giản ra.
“Các tân binh, thành phố N nóng không?” Lão Thái đi một bên nói, giống như đang trò chuyện cùng bọn họ.
Lục Bắc Kiêu sớm đã biết tính lão Thái, thầm nghĩ lần nãy mệt rồi!
“Báo cáo! Nóng muốn chết người!” Đại Ngốc lớn tiếng nói, bọn họ toàn bộ đều vũ trang đầy đủ, lúc này, dù mới có hừng đông nhưng nhiệt độ đã lên tới 30 độ rồi.
“Cậu chết rồi chưa?” Lão Thái nghiêm khắc hỏi.
“...” Các đội viên, lạnh quá!
“Báo cáo, tôi chưa chết!” Đại Ngốc cứng đầu nói.
Toàn bộ cười lớn.
Tên Đại Ngốc này đúng là phụ trách chọc cười mà.
Lão Thái lạnh mặt nhìn, bọn họ liền thu lại ý cười.
“Là rất nóng! Có muốn đổi gió chút không, an chút dưa?” Lão Thái lại hỏi.
“Báo cáo! Nằm mơ cũng muốn!” Phương Trác cười nói.
“Mơ đi! Việt dã vũ trang 5 km! 20 phút sau, nếu một người chưa đến, đám tân binh các người chết chắc rồi!”
Trời!
6 thành viên đội đặc chiến trong lòng đều mắng lão Thái!
15 phút sau, Lục Bắc Kiêu chạy xong 5 km quay về điểm tập hợp, cởi ba lô ra nằm lăn ra đất.
Lão Thái một ngày không hành hạ thì chết hay sao!
“Thế mà mệt rồi sao! Tán gái không mệt sao?” Thanh âm của lão Thái từ trên đỉnh đầu truyền xuống, Lục Bắc Kiêu cũng không dậy.
“Ai mệt chứ!” Lão lưu manh, cả ngày không hành hạ bọn họ thì có thể làm gì.
“Lục Bắc Kiêu, đừng tưởng anh xuất sắc thì bất khả chiến bại, giống như anh, đến trường thợ săn ở Venezaele sớm muộn gì cũng bị loại.” Lão Thái kích động nói.
Lục Bắc Kiêu ngồi dậy, nhếch miệng lên, “ Lão Thái, ông nói như vậy, là muốn vả vào mặt mình sao?”
Lão Thái hừ lạnh, “ Tiểu tử cậu chỉ giỏi cải.”
Lục Bắc Kiêu làm sao mà không biết ông ta đang dùng kế kích tướng, kệ ông ta.
“Được, thái tử gia cậu đừng có toi mạng đó!” Lão Thái lại âm âm quái khí nói rồi đi.
18 phút sau, toàn đội hoàn thành nhiệm vụ, lúc mọi người cảm thấy có thể quay về gặp Chu công rồi, thì tiếng chuông tập hợp đáng ghét lại vang lên.
Không xa đó còn có tiếng trực thăng.
“Tổ A Huyết Lang lập tức mang vũ khí trang bị tập hợp!”
Có nhiệm vụ rồi.
“Nhiệm vụ lần này, với chuyện các người mới đánh nhau lúc trước có liên quan với nhau! Bang Long Hổ sau khi bị quân đội đàn áp. Dưới sự truy đuổi của cảnh sát, các thủ lĩnh và các thành viên quan trọng đã trốn trong một tòa nhà đang được xây dựng. Bây giờ, nhiệm vụ của người là tiêu diệt chúng, cứu công nhân và gỡ bom.
Lên trực thăng, lão Thái nghiêm túc tuyên bố nhiệm vụ.
Vốn trong lòng đang mắng chửi, lúc này Lục Bắc Kiêu đã lấy lại 12 phần tinh thần.
“Quân đội đàn áp, A Kiêu, là cậu làm à?” Diệp Thành nghiêm túc hỏi. Đừng xem anh lúc nào cũng hi hi ha ha, nhưng đầu óc rất linh hoạt, trí tuệ cao, tổ chức ngầm không biết bao nhiêu năm lại bị đàn áp, nhất định có đại thần, mà đại thần này là ai không nghĩ cũng biết.
“Chính là gọi một cú điện thoại cho lão Lục.” Lục Bắc Kiêu thờ ơ nói, chính là mấy tiếng trước, lúc anh ở cục công an, đã gọi một cú điện thoại đi thành phố J.
Thế là vài phút sau, đã có cảnh đàn áp ngoạn mục.
….
Vào lúc rạng sáng, một ngày nắng đẹp, người dân thành phố N thức dậy và biết được thông tin rằng bang Long Hổ đã bị xóa sổ, thật không thể tin được.
Hàng xóm đồn đại rằng nó đã bị bộ đội ZY trực tiếp trấn áp.
Bang Long Hổ này chắc chắn đã đắc tội đại nhân vật nào rồi!
Diệp Kiều thức dậy trời đã sáng bửng, mau chạy đến bệnh viện, tìm anh trai không làm anh bớt lo này.
“Anh! Anh không biết, nhà Kiều Thiên rất có thế lực, em đi cùng ông ấy không có chịu thiệt, em là hôm qua mới biết được!” Diệp Kiều đang cầm đồ ăn sáng, vừa đi tới cầu thang lầu hai của khoa nội trú, cô nghe thấy giọng nói bạn gái anh trai Trữ Tính từ trên lầu, cô lập tức lùi lại, núp sau bức tường.