Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 562 - Chương 562:

Chương 562:

“Được! Chị dâu đánh hay lắm!”. Mấy cậu lính khác vỗ tay nói.

Hứa Nghị ở trong bùn thì nhổ một ngụm nước bẩn trong miệng, trong lòng không thể không thừa nhận, cô gái này có bản lĩnh thật!

“Chị dâu! Chị xuất thân từ nhà luyện võ à?!”

Diệp Kiều khiêm tốn nói: “Tôi chỉ múa máy tay chân chút thôi, bình thường trung úy Lục tùy tiện dạy cho vào chiêu, để các cậu chê cười rồi!”

“Chị dâu, chị múa máy tay chân thôi à?!”. Nếu cô ấy múa máy tay chân thì bọn họ gọi là gì? Giấy cói!

“Trung úy Lục tùy tiện dạy vài chiêu mà có thể lợi hại như vậy sao! Tôi càng muốn vào đại đội đặc chủng hơn rồi!”

“Muốn vào đại đội đặc chủng thì phải luyện tập cho đàng hoàng! Đúng rồi, các cậu có biết ký túc xá nằm ở đâu không?”. Diệp Kiều cất giọng hỏi, chỉ thấy Hứa Nghị bò ra với cả người nước bùn, nhưng vẻ mặt vẫn không phục!

“Chị dâu! Ở hướng hai giờ! Tiếp tục đi vào bên trong, tòa nhà màu trắng mới nhất!”

“Cảm ơn! Các cậu cố gắng luyện tập đi! Vào đại đội đặc chủng không dễ đâu!”. Diệp Kiều nói xong thì đeo kính râm lên, bước về phía xe mình.

“Hứa Nghị! Phục đi!? Vợ của người ta mà cũng có thể đánh đến mức cậu mất năng lực phản kháng thì đừng nói là bản thân anh ta nữa!”

“Phục cái con khỉ! Ông đây nhường phụ nữ thôi!”. Hứa Nghị lớn tiếng reo lên.

Diệp Kiều nghe thế thì cười cười, thằng nhóc thúi này đúng là mạnh miệng, sau này cậu sẽ phục thôi!

Cuộc họp dài dòng cuối cùng cũng kết thúc, Lục Bắc Kiêu đội nón lính ra khỏi phòng họp.

Nếu không phải lần này làm giám khảo, có thể thuận tiện khảo sát tố chất của tân binh khóa 96 một chút xem có thể lựa chọn ra mầm mống ưu tú cho đại đội đặc chủng hay không, thì anh cũng sẽ không đến đây đâu! Lâu lâu phải nghe tư lệnh Lục nói chuyện họp hành!

“Trung úy Lục! Người yêu ủa anh đến thăm anh kìa! Chờ trong phòng làm việc của anh nửa tiếng rồi!”. Anh vừa mới ra khỏi phòng họp thì một nữ nhân viên cần vụ đi tới báo cáo với anh.

!!!

Nhóc con thật sự tìm tới à!

Sao cô biết anh tới tổng bộ?

“Trung úy Lục, hạnh phúc nha! Vợ chồng mới cưới có khác!”

“Hạnh phúc quá hạnh phúc quá!”

Một sĩ quan có cấp bậc không chênh lệch với anh lắm nhìn anh, cười haha hâm mộ nói.

Hạnh phúc?

Haha…

Vợ anh tới bắt anh nộp lương thì có!

“Lục Bắc Kiêu! Ngày hôm nay nhóm con nghỉ, tiếp đãi Kiều Kiều cho tốt!”. Tư lệnh Lục đi từ phòng họp ra, ông mặc quần trang, trên vai khoác áo khoác quân đội, cầm trong tay một cái ly giữ nhiệt, ân cần nói với con trai.

“Tư lệnh Lục, ngài biết cô ấy sắp tới à?”. Lời nói ra khỏi miệng, anh lại cảm thấy câu hỏi này hơi dư thừa!

Vợ anh biết tính toán lắm! Không tìm ông già mới là lạ!

“Thằng nhóc thúi, thái độ gì đó? Trước đây gặp nó thì mừng lắm, giờ thì sao đó? Vừa mới cưới đã không biết yêu thương rồi à?!”. Tư lệnh Lục tỏ vẻ bất bình thay cho con dâu.

“Ai không yêu?! Ông già ngài thì biết gì?!”. Lục Bắc Kiêu gần như trợn trắng mắt với tư lệnh Lục, bước nhanh chân đi về cuối cầu thang!

Thằng nhóc khốn này!

Hối hận làm sao khi lúc còn bé không đánh nó nhiều thêm một chút! Bây giờ có muốn đánh cũng không đánh được!

Cửa phòng làm việc bị anh vội vàng đẩy ra, vừa mới đóng lại đã thấy Lục phu nhân mặc áo khoác, mái tóc dài đứng trong góc nhà cười tủm tỉm nhìn anh, chính xác là vô cùng mị hoặc!

Sĩ quan Lục dựa lưng vào ván cửa, lấy nón lính xuống, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô không hề chớp lấy một cái!

“Thổ phỉ Kiều tới rồi!”. Anh híp mắt, nhẹ giọng nói.

Diệp Kiều đi về phía anh từng bước một, đứng trước mặt anh: “Thổ phỉ?”

“Em ép anh “nộp lương”, không phải thổ phỉ thì là gì?”. Anh sâu xa nói, dứt lời là đưa cánh tay trái ra kéo cô vào lòng, tay kia ôm lấy gò má cô…

Bình Luận (0)
Comment