Vừa mới kết hôn, ngày thứ ba sau cưới đã đi, lại hơn một tháng không gặp, làm sao mà không nhớ?
Lục Bắc Kiêu nhớ cô đến phát điên, chỉ vừa nghĩ đến mục đích cô đến tìm anh thôi là lòng anh đã chua xót!
Diệp Kiều nhìn chằm chằm anh bằng đôi mắt to mọng nước: “Em không phải thổ phỉ, em là địa chủ, em tới thu tiền thuê! Trồng trên đất của em còn không chịu nộp tô thuế à?”. Cô mập mờ nói.
!!!
Anh vừa yêu vừa hận mà nghiến răng hàm, gương mặt tuấn tú nghiêm túc, ngón tay xù xì nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt mịn màng của cô.
“Thu tiền mà đến tận doanh trại, lá gan của địa chủ em không nhỏ nhỉ!”. Anh cắn răng nói, sau đó cũng không nhịn được nữa mà mãnh liệt hôn cô!
Hai người hôn nhau say đắm, mang theo nỗi nhớ của những ngày qua, gạt bỏ chuyện mang thai, Diệp Kiều cũng nhớ anh, sau khi Lục Tiểu Cổn biến mất, cô càng nhớ anh hơn trước đây!
Ban đầu là bị cô đè trên ván cửa mà hôn, chỉ chốc lát sau, anh đã thô lỗ ấn cô trên ván cửa, hơn nữa còn phát ra một chút tiếng động, mà bên ngoài thì có quân nhân mặc quân trang nghiêm chỉnh lui tới!
Anh mặc kệ, ôm mặt cô, hôn mãnh liệt, vừa chứa đựng sự yêu thương vừa mang ý trừng phạt!
Thỉnh thoảng sẽ nghe tiếng giày da giẫm lên mặt đất ở bên ngoài, tim Diệp Kiều đập như sấm, lúc buông ra cô đã thở hổn hển: “Em đã đặt phòng ở nhà khách rồi, chúng ta đến đó đi…”
!!!
“Phòng cũng đặt xong rồi! Lục phu nhân đúng là đi thẳng vào vấn đề thật đấy…có cân nhắc đến cảm nhận của chồng em không? Hửm?”. Anh chua xót nói, cắn mút môi dưới của cô đến sưng đỏ như cánh hoa.
“Ưm…đau!”. Diệp Kiều nhíu mày, trừng anh: “Dù sao thì lần này cũng phải thành công!”
“Diệp Kiều Kiều! Sao anh lại muốn giết chết em thế nhỉ?!”. Bàn tay to của anh ôm lấy khuôn mặt trái xoan của cô, mạnh mẽ nhào nặn, cắn răng oán hận nói.
“Anh làm đi! Nhanh lên!”. Cô khích tướng.
“Ông đây không thể bị em lừa được! Hơn nữa, chồng em bừa bộn nhiều việc!”. Anh nghiêm mặt nói xong rồi buông mặt cô ra, đi tới trước bảng trắng, cầm bút đánh một ngôi sao sau cái tên “Hứa Nghị”.
Sĩ quan Lục tỏ v ẻ còn bận vịu công việc!
Diệp Kiều trừng anh trắng mắt, nghĩ thầm, quả nhiên là anh chú ý đến Hứa Nghị.
“Cha nói, ngày hôm nay cho anh nghỉ một ngày! Lục Bắc Kiêu! Rốt cuộc anh có đi không?! Anh không đi, em sẽ giận đấy! Ngày kia là sinh nhật của em đấy!”
Đương nhiên anh nhớ ngày kia là sinh nhật cô!
Lục Bắc Kiêu không nói gì, ném bút một cái, xoay người lại, đội nón lính vào rồi lôi cổ tay cô ra khỏi phòng làm việc.
Hai người đi trong dãy nhà văn phong, thỉnh thoảng nhận được những ánh mắt hâm mộ!
Không ai là không khen Diệp Kiều xinh đẹp, sĩ quan Lục ngoài mặt tuy lạnh lùng, nhưng trong lòng hí hửng lắm.
Bên cạnh doanh trại cách đó không xa chính là nhà khách của quân khu, phần nhiều là quân nhân và người nhà của quân nhân ra vào, Diệp Kiều đặt căn phòng xa hoa nhất.
Vừa vào phòng, Lục Bắc Kiêu đã lấy nón lính xuống, ôm lấy cô và xé quần áo của cô.
“Làm gì thế?!”. Diệp Kiều lùi lại hai bước, cau mày nói.
“Làm gì à, Lục phu nhân, anh muốn nộp tô thuế!”. Anh chua xót nói, gương mặt lạnh lùng, tỏ vẻ rất là phóng khoáng!
Diệp Kiều “phụt” một tiếng, bật cười: “Gấp cái gì, tối nay em không đi! Ông xã, anh lại tức giận à?”
Cô bước tới, kiễng hai chân lên, ôm lấy khuôn mặt anh, cười hỏi.
“Tránh ra! Anh không rảnh tức giận với em, tốc chiến tốc thắng! Sớm giao nộp sớm xong việc! Khỏi con mẹ nó suốt ngày bị em nhớ nhung như công cụ!”. Sĩ quan Lục ương bướng nói, rõ ràng tức giận mà còn nói không có!