“Lục chảnh chọe” nói xong, hai bàn tay đã khoác lên eo cô, định cởi bỏ!
Hai tay cô vội vã nắm lấy cổ tay anh ngăn cản: “Em đâu có xem anh là công cụ, đừng nóng giận, chúng ta ăn cơm trước có được không?! Em dậy rất sớm, làm cho anh mấy món ăn! Đều là món anh thích ăn đấy!”
“Lục phu nhân hà tất phải dùng chiêu viên đạn bọc đường? Lục Bắc Kiêu tôi từ trước đến nay đều cho em “cầu gì được nấy” mà!”. Anh cúi đầu nhìn cô, trầm giọng nói, cũng buông lỏng tay ra.
Cô có ý tốt nấu ăn mang đến cho anh, ngược lại lại thành viên đạn bọc đường à!
Diệp Kiều nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cái tên này, thật sự là vừa tức vừa buồn cười!
“Sắp vào đông rồi, anh mặc thế không lạnh à?”. Anh cởi áo khoác quân trang ra, móc lên móc áo, trên người chỉ mặc một cái áo sơ mi, cô không khỏi quan tâm hỏi.
“Lục phu nhân còn quan tâm đến sống chết của công cụ cơ à! Có phải sợ tôi bị đông lạnh, làm ảnh hưởng đến chất lượng mầm mống không?”. Người đàn ông cao lớn ngồi trên ghế salon, chua xót nói, cầm lấy điều khiển từ xa mở tivi lên, chuyển đến kênh quân sự.
!!!
Lòng tốt bị xem thành lòng lang dạ thú! Anh đang giận!
Diệp Kiều trợn trắng mắt, không để ý đến anh, lấy một hộp giữ ấm ra từ trong vali hành lý nhỏ, trong căn phòng xa hoa này có cả phòng bếp. Có một số sĩ quan quê ở vùng khác, quanh năm không về nhà, nếu có người nhà đến thăm thì còn có chỗ ở, rất có cảm giác gia đình, thiết kế rất có tính người.
Cô cầm hộp giữ ấm đi vào phòng bếp.
Diệp Kiều đang hâm nóng đồ ăn trong phòng bếp, “Lục giận dỗi” đi vào, bắp tay cuồn cuộn của anh nổi lên dưới lớp áo sơ mi, anh rửa tay, đi tới phía sau cô, giành lấy cái xẻng trong tay cô, tự mình làm!
Cái xẻng xào đồ ăn phát ra âm thanh rất lớn.
Bình thường ở nhà anh đều là người xuống bếp, bây giờ cho dù tức giận với cô, nhưng mà nên thương vợ thì vẫn thương.
Cô vội vàng ôm lấy eo anh từ đằng sau, vùi mặt vào lưng anh, hít ngửi lấy mùi hương đàn ông trên người anh, cái mùi này ngửi mãi cũng không đủ!
“Ông xã thật tốt! Người ta rất nhớ anh…”. Cô nói ngọt.
“Nếu em qua đây vào mấy ngày em sai, nói lời này thì anh sẽ thật sự cảm động đấy!”. “Lục giận dỗi” chua xót nói, lấy đĩa qua sắp xếp thức ăn.
!!!
Bây giờ những lời dỗ ngon dỗ ngọt của cô đều biến thành dụng ý khác trong mắt anh rồi!
Diệp Kiều buông anh ra, cũng không trấn an, bưng lấy đĩa thịt kho tàu đỏ óng ra bàn ăn, anh tiếp tục hâm món khác, trong lò vi sóng đang hâm cơm cô mang đến.
Chỉ chốc lát sau, hai người đã ngồi trước bàn ăn.
Anh vẫn không nói lời nào, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng mà lại ăn ngon vô cùng.
“Biết là viên đạn bọc đường mà vẫn ăn ngon thế à?”. Diệp Kiều sâu xa nói.
“Lục chảnh chọe” nhìn Lục phu nhân ranh ma ở đối diện: “Không ăn cho no thì làm gì có sức “gieo trồng” cho Lục phu nhân?”
!!!
“Lưu manh! Có để cho người ta ăn cơm không?”. Diệp Kiều trợn anh trắng mắt.
Cái đồ kiêu ngạo này!
Sao cô lại không biết, bởi vì đồ ăn cô nấu nên khẩu vị của anh mới tốt như vậy chứ!
Ăn cơm xong, anh đi rửa chén, sau khi rửa sạch hộp giữ ấm cô mang tới, anh đến phòng ngủ tìm cô, tá điền bị địa chủ bóc lột nên nộp tô thuế rồi!
Diệp Kiều thấy anh đột nhiên bước vào thì sợ đến mức vội vàng giấu tay ra sau lưng, Lục Bắc Kiêu thì hờ hững cởi nút áo sơ mi: “Lục phu nhân, đột nhiên rụt rè cái gì thế? Mau nhận tô thuế đi! Buổi chiều em về đi, sáng sớm mai anh phải làm giám khảo rồi!”.
Vừa dứt lời anh đã thấy cô đột nhiên nhào tới, sau đó, trên cổ anh có thêm một đồ vật mềm mại ấm áp.
“Không được ghét bỏ!”. Diệp Kiều ra lệnh, xoay lưng lại, chiếc khăn quàng cổ được đan quá tệ, chính cô còn cảm thấy không nỡ nhìn!