Cô trời sinh đã không khéo tay, chỉ có năng khiếu nấu ăn thôi, còn vì là một kẻ tham ăn!
Rất lâu sau, anh cũng không có động tĩnh gì!
Có phải là quá xấu hay không?
Diệp Kiều thấp thỏm trong lòng, lập tức xoay người lại: “Lục Bắc Kiêu! Đây là lần đầu tiên em đan len đó! Tuy rất xấu lại còn thưa, nhưng mà, mỗi mũi len đều chất chứa nỗi nhớ của em dành cho anh đó! Là lúc anh đến tỉnh Y nằm vùng, em đã đan từ mùa đông cho đến mùa hè đấy! Anh thế mà lại chê! Đáng ghét!”
Lẽ nào không phải là cho dù cô đan xấu chết đi được, anh cũng phải mừng rỡ như điên sao? Thấy anh sững sờ, Diệp Kiều tưởng anh chê, tức giận lớn tiếng nói.
Dáng vẻ đó rất là khí phách!
Lục Bắc Kiêu mặc áo sơ mi, trên cổ đeo khăn quàng màu đen, sực tỉnh lại, nhìn vẻ mặt thở phì phò của Lục phu nhân, khóe miệng anh chậm rãi cong lên, anh cầm lấy khăn quàng cổ quấn thêm vòng nữa, cảm nhận được sự ấm áp nơi cổ, tràn ngập cả trái tim.
Khuôn mặt vốn dĩ tức giận giận dỗi, lúc này đã nở nụ cười tươi sáng.
“Chỉ cần là bà xã đan, có xấu đi nữa anh cũng không chê!”. Anh cười nói.
“Xấu sao? Em cảm thấy, anh đeo rất đẹp trai!”. Diệp Kiều bĩu môi nói, trăm ngàn chỗ hở, như chó gặm vậy! Quả thật rất xấu!
“Không xấu không xấu!”. Ý thức được mình nói sai, anh vội vàng nói, một tay ôm cô vào lòng, bưng mặt cô: “Cục cưng, em muốn anh cảm động đến chết sao?”
Trong đầu Lục Bắc Kiêu tưởng tượng đến hình ảnh vợ anh tay chân vụng về đan từng mũi len thành khăn quàng cổ cho anh, kích động đến mức nhiệt huyết sôi trào!
“Thế anh còn tức giận nữa không?”. Cô cười híp mắt hỏi.
“Tức giận? Ai tức giận? Làm sao có thể?! Anh thương em còn không hết!”. Anh nói lia lịa, nói xong còn hôn cô, đồng thời đẩy cô lên giường, hai người cùng ngã xuống.
Lục phu nhân dùng một cái khăn xấu xí là dễ dàng dỗ được sĩ quan Lục đang giận dỗi!
Tương lai về sau, cứ mỗi khi đến mùa đông, sĩ quan Lục chỉ mặc đồ thường, nhưng tuyệt đối phải đeo cái khăn quàng cổ xấu xí như chó gặm không mấy ấm áp này, ai gặp cũng ngại thay!
Nhà khách đã chu đáo đặt đồ dùng “kế hoạch hóa gia đình” trên tủ đầu giường, dùng một cái là tốn một đồng.
Lục Bắc Kiêu theo thói quen lấy “áo mưa”, bị Diệp Kiều đang mê man cắm lấy cánh tay.
“Cục cưng, hai năm nữa rồi sinh, ngoan…anh yêu em, là vì muốn tốt cho em! Bà xã cục cưng nghe lời nhất, ngoan nhất!”
Bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt hồng hào mờ mịt của cô, dịu dàng hôn lên cánh môi cô để dụ dỗ.
Cô đang đến kỳ rụng trứng, tỉ lệ trúng số cực kỳ cao.
Vốn đã bị anh trêu chọc đến khó nhịn vô cùng, anh còn “cục cưng”, “ngoan nào” mà dụ dỗ, Diệp Kiều cảm thấy mình sẽ thỏa hiệp.
“Không được! Lục Tiểu Cổn! Anh Kiêu…em muốn con trai sớm một chút…” trở về!
Lại là Lục Tiểu Cổn!
“Cục cưng…em rất lạ…có phải có chuyện gì giấu anh không? Hửm? Lục Tiểu Cổn, chỉ là em thấy lúc nằm mơ?”. Anh thật sự không thể nào hiểu được, cũng nghĩ không ra, vì sao vừa mới kết hôn cô đã muốn sinh con, trước khi kết hôn, mỗi lần đến thời khắc quan trọng không phải cô bảo dừng ngay, nhất quyết phải để anh mang đồ bảo hộ mới bằng lòng à? Bây giờ lúc nào cũng nói, bọn họ sẽ sinh con trai, hơn nữa con trai tên là Lục Tiểu Cổn!
Hả?!
Diệp Kiều mê man bỗng sực tỉnh lại, chợt mở đôi mắt mờ mịt: “Em nào có chuyện gì giấu anh!”
Nói xong, thừa dịp anh không chú ý, cô đã phản công lại anh, cái tên khốn xấu bụng này đã mang áo mưa vào rồi, có cái thứ này thì làm sao mà Lục Tiểu Cổn tới được?!
Cô quả quyết cởi ra, sau đó bắt anh cúi đầu thần phục!
“Diệp Kiều, em có chuyện giấu anh!”. Ai ngờ, anh thế mà lại bình tĩnh nhìn cô, nghiêm túc hỏi không gì sánh được, không hề bị ham muốn quấy nhiễu chút nào.