Diệp Kiều hơi hoảng hốt, anh chính là bộ đội đặc chủng đó, hơn nữa còn xuất thân là lính trinh sát!
Nếu không phải vì yêu cô thì anh đã sớm hoài nghi cô rồi!? Trước đây nếu không nhờ Lục Tiểu Cổn giúp cô thì cô cũng đã bại lộ từ lâu!
“Trước khi kết hôn rất sợ có thai, sau khi kết hôn lại gấp gáp muốn có con như vậy, nếu trong lòng em không có chuyện gì mới là lạ đấy! Kiều Kiều, anh là người thân nhất, người em yêu nhất đúng không? Có chuyện gì không thể nói với anh sao? Hửm?”. Lục Bắc Kiêu không hề nghi ngờ tình yêu mà Diệp Kiều dành cho anh chút nào, chỉ sợ cô có chuyện gì đó khó cói, có nỗi khổ tâm gì đó mà gánh chịu một mình, không chịu cho anh chia sẻ giúp cô.
Diệp Kiều thót tim, nhìn vẻ mặt trìu mến của anh, nhớ lại kiếp trước, bỗng nhiên cay sống mũi…
Lục Bắc Kiêu, em có thể nói cho anh nghe những chuyện xảy ra ở kiếp trước sao? Em có thể nói với anh, con mẹ nó kiếp trước em là một con tiện nhân có mắt không tròng sao! Một người tốt như vậy thì không yêu, cứ khăng khăng thích một người đàn ông khốn nạn, làm loạn với anh, gây sự với anh, cuối cùng hành hạ anh đến mức uất ức! Kiếp trước chúng ta còn có một đứa con, em đã để sẩy nó lúc mới mang thai nó bốn tháng, lúc em mang thai nó, mỗi ngày em đều trông mong nó biến mất đi, còn gọi nó là Lục Tiểu Cổn*! Kiếp này, em sống lại với trí nhớ của kiếp trước, Lục Tiểu Cổn nó còn tới bảo vệ người mẹ không xứng đáng là em…
(*) Cổn =cút.
Em có thể nói cho anh biết những thứ này sao?
Cho dù anh sẽ không hận em, vẫn yêu em như cũ, nhưng, giữa chúng ta sẽ có một vách ngăn!
Kiếp này em chỉ muốn anh bình an, thật vui vẻ, được em yêu toàn tâm toàn ý để bù đắp, không cần phải biết những chuyện xấu xa trước kia! Em chỉ muốn anh biết rằng, Diệp Kiều vẫn yêu anh!
Thật ra, người không nhớ cái gì cả, mới là người thoải mái nhất.
Mà cô, tuy bình thường trông rất vui vẻ lạc quan, nhưng ở sâu trong nội tâm, cô luôn tự trách vì những chuyện ở kiếp trước, lương tâm vẫn bị tra khảo mỗi ngày!
Nhìn vào đôi mắt ầng ậng nước của Diệp Kiều, trái tim Lục Bắc Kiêu không hiểu sao lại đau đớn, anh cau mày, nhíu mày lại thành chữ “川”: “Bã xã ngoan, anh yêu em, nói anh nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao em lại muốn sinh con gấp gáp như vậy? Tại sao lại muốn con trai?”
Anh nhẹ nhàng vỗ về mặt cô, giọng nói êm ái không gì sánh được.
“Không xảy ra bất cứ chuyện gì cả, anh Kiêu, em cũng yêu anh, làm sao có thể giấu anh chuyện gì! Em cũng không biết vì sao, em thường xuyên mơ thấy một bé trai gọi em là mẹ, nó nói, nó tên là Lục Tiểu Cổn, nó muốn ra đời…Là em mê tín!...Nhưng mà em, thật sự muốn làm mẹ…”. Cô nói liên hồi, co người lại, nằm sấp bên giường, lặng lẽ rơi lệ.
Lục Bắc Kiêu cũng không muốn tin tưởng vào câu chuyện hoang đường của cô, nhưng lại không nỡ để cô rơi nước mắt!
“Chỉ là cảnh trong mơ thôi mà đã khiến em cố chấp như vậy sao? Em tưởng anh ngốc sao? Kiều Kiều, em lừa dối anh như vậy, anh sẽ đau lòng!”. Anh trầm giọng nói.
Vừa nghe nói anh sẽ đau lòng, Diệp Kiều càng hoảng hốt!
“Không sinh nữa! Chúng ta không sinh nữa! Em thật sự không có chuyện gì gạt anh cả, anh Kiêu, anh đừng đau lòng! Em xin anh!”. Cô lập tức nhào vào lòng anh, ôm anh thật chặt, không ngừng khóc lóc cầu xin.
Toàn thân cô run rẩy, là thật sự sợ anh đau lòng mà khóc, nhóc con vẫn rất lạc quan, đã có lúc nào khóc như vậy trước mặt anh đâu!
Lòng Lục Bắc Kiêu mềm như vũng bùn: “Diệp Kiều! Không cho khóc! Anh dọa em đó!”
Anh bảo anh cưng chiều cô chứ, cho dù đầy một bụng nghi vấn, nhưng không đành lòng ép cô! Thậm chí anh còn chưa hiểu rõ, vì sao một tờ giấy trắng như cô có thể luyện ra được thân thủ tốt như vậy chỉ trong vòng ba năm!
“Anh Kiêu!”. Diệp Kiều khóc gọi, trong đó chất chứa sự bối rối của cô, cô sợ Lục Tiểu Cổn không về được, lại sợ bị anh nghi ngờ, nhưng không thể nói cho anh biết sự thật!
Trong lòng cô đầy đau khổ, lại không cách nào nói ra được, chỉ gửi gắm hy vọng vào việc anh tin tưởng cô, nuông chiều cô vô điều kiện!
“Ngoan, không cho khóc! Anh không hỏi nữa, nếu em thật sự muốn sinh thì sinh! Đã nói rồi đấy, tương lai thằng nhóc thúi đấy mà ra đời, em không được phép bỏ rơi anh đâu đấy!”. Cô nằm trong ngực anh, không ngừng run rẩy, nghe thấy tiếng khóc của cô, Lục Bắc Kiêu lại nhân nhượng!
Nghe anh nói, Diệp Kiều cảm động, nước mắt rơi càng nhiều hơn!
“Anh Kiêu, anh phải tin tưởng tình yêu em dành cho anh! Trong lòng em, anh là người thân nhất, là người em yêu nhất!”. Cho dù ngay trước mặt Lục Tiểu Cổn, cô vẫn sẽ nói như vậy.
“Cục cưng, anh chưa từng nghi ngờ tình yêu em dành cho anh! Anh sợ em có nỗi khổ tâm gì gạt anh, không cho anh chia sẻ giúp em, hiểu chưa?”. Anh kéo cô đã khóc như vũng nước ra khỏi ngực, dùng ngón tay lau nước mắt cho cô, đau lòng nói.
Diệp Kiều vội vàng lắc đầu: “Không có nỗi khổ tâm! Thật sự không có!”
Trông cô nói như chém đinh chặt sắt, giống như không có thật.
Nhưng đáy lòng cô dường như vẫn cất giấu một bí mật mà anh không thể nào biết được!
Anh cong môi: “Anh tin em, ai bảo anh cưng chiều em chứ!”
Cô cảm động, nước mắt lại trào ra, anh nghiêm mặt: “Còn khóc à! Muốn anh đau lòng đến chết sao? Trước nay chưa từng thấy em khóc dữ dội như thế bao giờ!”
Diệp Kiều không nói gì, lấy nụ hôn phong ấn, ngăn chặn môi anh!
“Cục cưng, hài lòng chưa?”. Tiếng thở gấp của người đàn ông dần dần dẹp loạn, anh nhẹ giọng hỏi bên tai cô.
Địa chủ Kiều rốt cuộc cũng nhận tô thuế thành công!
Diệp Kiều nhẹ nhàng vỗ về sau lưng anh, hôn một cái lên môi anh: “Hài lòng rồi!”
“Nhưng mà, bổn địa chủ tương đối gian trá, ngày hôm nay muốn thu ít nhất ba lần thuế!”. Cô biết, một lần anh sẽ không thỏa mãn, quan tâm đến cảm nhận của anh, cô cười híp mắt nói.
!!!
Anh sửng sốt một chút mới hiểu ý cô!
Đúng là bà xã cục cưng của anh mà!
“Địa chủ Kiều, năm nay thu hoạch tốt lắm, hẳn là nên nộp năm lần thuế!”. Anh được voi đòi tiên.
“Nào có tá điền nào chủ động nộp nhiều thuế cho địa chủ?! E rằng anh là tá điền giả!”. Diệp Kiều tức giận nói, cũng bị chọc cười, lại cảm nhận được sự nồng nhiệt của anh…
Chiều hôm nay, tá điền Lục không ngừng nộp thuế cho địa chủ Kiều!
Sau đó địa chủ Kiều không chịu nổi gánh nặng, ngủ say mất…
“Lục Tiểu Cổn, lần này, con có thể tới rồi…”. Diệp Kiều nằm trên giường, thầm nói trong lòng.
Hai ngày nay là ngày rụng trứng, tỉ lệ trúng số rất lớn!
Chẳng qua, kiếp trước cuối năm 1999 cô mới mang thai Lục Tiểu Cổn, còn kém một năm, kiếp này Lục Tiểu Cổn có thể đến sớm không?
Tuy cách doanh trại một đoạn, nhưng Diệp Kiều vẫn bị tiếng chuông báo thức đánh thức, Lục Bắc Kiêu cũng ngồi dậy.
“Ngoan, trời vẫn chưa sáng, em ngủ tiếp đi!”. Anh trầm giọng nói: “Anh đã sắp xếp tài xế cho em, ngày hôm nay anh bận, không thể đưa em về được, tạm biệt nhé! Ngày mai sinh nhật em, anh nghèo lắm, em cũng biết đấy, nên…tặng một nụ hôn buổi sáng nhé!!”
Nói xong, anh mổ một cái lên môi cô: “Lục phu nhân, chào buổi sáng!”
“Ông xã…chào buổi sáng!”. Diệp Kiều lầm bầm nói, lật qua lật lại trên giường lớn, chăn trượt xuống, lộ ra bộ ngực sữa, dụ cho hầu kết của sĩ quan Lục trượt lên trượt xuống.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân!
Câu này không sai chút nào!
“Ưm…”. Diệp Kiều vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đột nhiên bị anh hôn, hai cánh tay cũng tự giác quàng qua cổ anh…