Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 567 - Chương 567:

Chương 567:

Sáng sớm đầu đông, bên ngoài thanh lãnh, bên trong phòng lại ấm áp như mùa xuân.

Toàn bộ rèm cửa sổ bị kéo lại, hai ngọn đèn treo tường ở đầu giường tỏa ra sắc màu ấm áp, trên chiếc giường lớn trắng tinh, người đàn ông để trần thân trên, cơ thể to lớn màu đồng gần như bao trùm lên toàn bộ người phụ nữ bé nhỏ phía dưới.

Từ đằng xa vang lên tiếng khẩu hiệu đều đặn.

“Ừm…sĩ quan Lục, bài tập chạy sắp kết thúc rồi…sao anh còn chưa đi…”. Giọng nói bị ham muốn nhuộm dần, hơi thở dồn dập và tiếng rên rỉ đan xen nhau, khi chuông báo thức reo lên, anh lập tức tỉnh dậy, và thế mà…

Vành tai chạm tóc mai, lưu luyến không rời, sĩ quan Lục chìm đắm trong hương sắc, nào có cam lòng rời đi!

“Con mẹ nó may mà bây giờ không phải thời chiến tranh, nếu không…hồng nhan họa thủy, anh cũng bị em hại chết mất!”. Anh cắn răng nói, eo nặng nề ép xuống một cái, tiếng thét chói tai của Diệp Kiều bị anh ngăn chặn, lại là một nụ hôn mãnh liệt, mới đủ!

Cũng không biết qua bao lâu, mãi cho đến khi ánh sáng trong phòng biến thành ban ngày, anh mới bỏ qua!

May mà mấy ngày nay anh chẳng qua chỉ là giám khảo, không làm chính sự gì cả!

Nhìn cả thiên hạ đang ngủ say trên giường, anh nhếch môi, ánh mắt tràn đầy tình cảm nồng nàn.

Trước khi gặp phải Diệp Kiều, chưa bao giờ có cô gái nào lọt được vào mắt anh, anh tưởng rằng cả đời này chỉ có thể lấy súng làm vợ thôi!

Sau khi gặp cô anh mới hiểu, súng chỉ là vũ khí, còn cô mới là mạng của anh!

Có hơi không nói rõ được, lại chìm đắm không cách nào kiểm soát! Cho dù trên người cô có rất nhiều câu đố mà anh không thể giải, nhưng đáy lòng lại tin tưởng cô, yêu cô, cưng chiêu cô vô điều kiện!

Anh cũng tin rằng cô yêu anh, cũng chưa từng hoài nghi!

Cho dù biết cô đang nói dối, đang có chuyện gạt anh, nhưng anh lại tiếp tục dung túng cô, tín nhiệm cô!

Đi xuống nhà ăn dưới lầu cầm đồ ăn sáng lên, anh mới rời đi, không quên mang theo cái khăn quàng cổ xấu xí mà chẳng ấm là bao kia!

Khác với khung cảnh luyện tập căng thẳng trước đây, mấy ngày nay, thao trường vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng vỗ tay khen ngợi của cán bộ chiến sĩ!

Trên võ đài, hai binh sĩ có vóc dáng tương đương nhau, mặc quân phục huấn luyện rằn ri đang giao chiến.

Có sáu giám khảo đang ngồi trên ghế dành cho ban giám khảo ở dưới sân khấu, hầu hết là lãnh đạo cấp trung đoàn trưởng, mặc quân phục huấn luyện rằn ri, một người trong đó đội mũ bê rê, đeo kính râm, mặc đồ bộ đội đặc chủng, là binh vương ba lĩnh vực, Lục Bắc Kiêu!

Binh lính gọi anh là “Kiêu thần”!

Kính râm che lấp, không nhìn thấy rõ mặt anh, cảm giác đầu tiên đập vào mắt người ta là: lạnh lùng, tàn khốc!

Người nào không hiểu anh thì cho rằng anh ngụy trang, ai hiểu anh đều biết anh trâu bò!

“Cái tên Hứa Nghị này lại đi đường tà đạo rồi! Thằng nhóc này!”. Trung đoàn trưởng ở bên cạnh thấy Hứa Nghị đang đấu võ trên võ đài lại sử dụng mánh khóe chiêu trò, vừa bực mình vừa buồn cười nói.

“Chiêu trò cái gì, đánh bại đối phương thì đều chiêu tốt hết! Trên chiến trường đâu cần đánh cho đẹp!”. Lục Bắc Kiêu thản nhiên nói, cầm bút chấm điểm.

Trung đoàn trưởng bên cạnh liếc mắt: “Trung úy Lục mới chấm cho cậu ta 8 điểm à!”

Lục Bắc Kiêu khẽ nhếch môi, không nói gì.

Đã có kết quả, tuy bị Lục Bắc Kiêu chấm điểm thấp, nhưng Hứa Nghị vẫn lọt vào trận chung kết, nhìn cái tên sĩ quan vờ vịt kia lại chấm điểm thấp cho mình, Hứa Nghị vô cùng không phục, sau khi xuống võ đài thì đi thẳng tới trước mặt Lục Bắc Kiêu.

“Họ Lục kia! Anh giả vờ giả vịt cái gì! Con mẹ nó anh có gan thì đấu với ông đây một trận đi! Đừng có giở trò với ông!”. Hứa Nghị không sợ chết nói.

Lục Bắc Kiêu đứng sừng sững, vẫn tàn khốc như cũ, mặt không chút cảm xúc, kính râm đã che đậy hai mắt anh.

“Cái tên lính ngu dốt không biết trời cao đất rộng này, sao lại ăn nói như vậy với trung úy Lục hả?! Một đấm của người ta có thể đánh cậu bay đến Tây Thiên đấy! Mau xin lỗi đi!”. Tiểu đội trưởng của Hứa Nghị nhanh chóng sang đây khiển trách cậu ta.

Lục Bắc Kiêu lạnh lùng nhấc bước, đến trước mặt Hứa Nghị: “Đấu riêng với tôi? Cậu vẫn chưa xứng!”

Sáng sớm đầu đông, bên ngoài thanh lãnh, bên trong phòng lại ấm áp như mùa xuân.

Toàn bộ rèm cửa sổ bị kéo lại, hai ngọn đèn treo tường ở đầu giường tỏa ra sắc màu ấm áp, trên chiếc giường lớn trắng tinh, người đàn ông để trần thân trên, cơ thể to lớn màu đồng gần như bao trùm lên toàn bộ người phụ nữ bé nhỏ phía dưới.

Từ đằng xa vang lên tiếng khẩu hiệu đều đặn.

“Ừm…sĩ quan Lục, bài tập chạy sắp kết thúc rồi…sao anh còn chưa đi…”. Giọng nói bị ham muốn nhuộm dần, hơi thở dồn dập và tiếng rên rỉ đan xen nhau, khi chuông báo thức reo lên, anh lập tức tỉnh dậy, và thế mà…

Vành tai chạm tóc mai, lưu luyến không rời, sĩ quan Lục chìm đắm trong hương sắc, nào có cam lòng rời đi!

“Con mẹ nó may mà bây giờ không phải thời chiến tranh, nếu không…hồng nhan họa thủy, anh cũng bị em hại chết mất!”. Anh cắn răng nói, eo nặng nề ép xuống một cái, tiếng thét chói tai của Diệp Kiều bị anh ngăn chặn, lại là một nụ hôn mãnh liệt, mới đủ!

Cũng không biết qua bao lâu, mãi cho đến khi ánh sáng trong phòng biến thành ban ngày, anh mới bỏ qua!

May mà mấy ngày nay anh chẳng qua chỉ là giám khảo, không làm chính sự gì cả!

Nhìn cả thiên hạ đang ngủ say trên giường, anh nhếch môi, ánh mắt tràn đầy tình cảm nồng nàn.

Trước khi gặp phải Diệp Kiều, chưa bao giờ có cô gái nào lọt được vào mắt anh, anh tưởng rằng cả đời này chỉ có thể lấy súng làm vợ thôi!

Sau khi gặp cô anh mới hiểu, súng chỉ là vũ khí, còn cô mới là mạng của anh!

Có hơi không nói rõ được, lại chìm đắm không cách nào kiểm soát! Cho dù trên người cô có rất nhiều câu đố mà anh không thể giải, nhưng đáy lòng lại tin tưởng cô, yêu cô, cưng chiêu cô vô điều kiện!

Anh cũng tin rằng cô yêu anh, cũng chưa từng hoài nghi!

Cho dù biết cô đang nói dối, đang có chuyện gạt anh, nhưng anh lại tiếp tục dung túng cô, tín nhiệm cô!

Đi xuống nhà ăn dưới lầu cầm đồ ăn sáng lên, anh mới rời đi, không quên mang theo cái khăn quàng cổ xấu xí mà chẳng ấm là bao kia!

Khác với khung cảnh luyện tập căng thẳng trước đây, mấy ngày nay, thao trường vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng vỗ tay khen ngợi của cán bộ chiến sĩ!

Trên võ đài, hai binh sĩ có vóc dáng tương đương nhau, mặc quân phục huấn luyện rằn ri đang giao chiến.

Có sáu giám khảo đang ngồi trên ghế dành cho ban giám khảo ở dưới sân khấu, hầu hết là lãnh đạo cấp trung đoàn trưởng, mặc quân phục huấn luyện rằn ri, một người trong đó đội mũ bê rê, đeo kính râm, mặc đồ bộ đội đặc chủng, là binh vương ba lĩnh vực, Lục Bắc Kiêu!

Binh lính gọi anh là “Kiêu thần”!

Kính râm che lấp, không nhìn thấy rõ mặt anh, cảm giác đầu tiên đập vào mắt người ta là: lạnh lùng, tàn khốc!

Người nào không hiểu anh thì cho rằng anh ngụy trang, ai hiểu anh đều biết anh trâu bò!

“Cái tên Hứa Nghị này lại đi đường tà đạo rồi! Thằng nhóc này!”. Trung đoàn trưởng ở bên cạnh thấy Hứa Nghị đang đấu võ trên võ đài lại sử dụng mánh khóe chiêu trò, vừa bực mình vừa buồn cười nói.

“Chiêu trò cái gì, đánh bại đối phương thì đều chiêu tốt hết! Trên chiến trường đâu cần đánh cho đẹp!”. Lục Bắc Kiêu thản nhiên nói, cầm bút chấm điểm.

Trung đoàn trưởng bên cạnh liếc mắt: “Trung úy Lục mới chấm cho cậu ta 8 điểm à!”

Lục Bắc Kiêu khẽ nhếch môi, không nói gì.

Đã có kết quả, tuy bị Lục Bắc Kiêu chấm điểm thấp, nhưng Hứa Nghị vẫn lọt vào trận chung kết, nhìn cái tên sĩ quan vờ vịt kia lại chấm điểm thấp cho mình, Hứa Nghị vô cùng không phục, sau khi xuống võ đài thì đi thẳng tới trước mặt Lục Bắc Kiêu.

“Họ Lục kia! Anh giả vờ giả vịt cái gì! Con mẹ nó anh có gan thì đấu với ông đây một trận đi! Đừng có giở trò với ông!”. Hứa Nghị không sợ chết nói.

Lục Bắc Kiêu đứng sừng sững, vẫn tàn khốc như cũ, mặt không chút cảm xúc, kính râm đã che đậy hai mắt anh.

“Cái tên lính ngu dốt không biết trời cao đất rộng này, sao lại ăn nói như vậy với trung úy Lục hả?! Một đấm của người ta có thể đánh cậu bay đến Tây Thiên đấy! Mau xin lỗi đi!”. Tiểu đội trưởng của Hứa Nghị nhanh chóng sang đây khiển trách cậu ta.

Lục Bắc Kiêu lạnh lùng nhấc bước, đến trước mặt Hứa Nghị: “Đấu riêng với tôi? Cậu vẫn chưa xứng!”

Bình Luận (0)
Comment