Giọng điệu khinh thường như vậy, như thể trong mắt anh, Hứa Nghị chẳng là cái thá gì cả!
Mẹ kiếp!
Hứa Nghị chửi tục trong lòng!
Con mẹ nó, năm đó cậu ta đánh nhau khắp mấy con phố, là đại ca côn đồ thống trị một phương! Thế mà lại bị cái tên sĩ quan chó má này sỉ nhục trước mặt mọi người!
Đúng vậy, là sỉ nhục! Nỗi oán hận trong lòng Hứa Nghị đối với Lục Bắc Kiêu càng ngày càng lớn!
“Thì ra cái gọi là sĩ quan đặc chủng, là con mẹ nó mạnh miệng hù dọa người ta!”. Hứa Nghị dùng phép khích tướng, khóe miệng nhếch lên khinh thường, cất giọng nói với Lục Bắc Kiêu.
Cậu ta vừa dứt lời, Lục Bắc Kiêu đã dúng ngón giữa và ngón trỏ phải đâm về phía hai mắt Hứa Nghị như lưỡi lê sắc bén, nếu không phải anh nương tay thì có lẽ hai mắt Hứa Nghị đã bị anh đâm mù rồi, cậu ta lập tức nhắm chặt hai mắt, lùi về sau một bước.
Lục Bắc Kiêu nhếch môi lần nữa: “Nhóc con, bộ đội đặc chủng chúng tôi chỉ đánh địch bằng một chiêu thôi! Cũng sẽ không đánh qua đánh lại với kẻ địch! Cái võ mèo cào của cậu, haha…”
Sau khi ném ra những lời đó, sĩ quan Lục tàn khốc bước đi.
“Hứa Nghị! Cậu bị gì thế?! Chỉ với chút võ thuật của cậu mà còn muốn đấu một mình với trung úy Lục à! Tôi thấy cậu muốn chết rồi đấy!”
“Đúng đó, Hứa Nghị, ngay cả vợ của người ta cậu cũng đánh không lại, lấy đâu ra tự tin thế?!”
“Thả rắm chó à! Ông đây nhường cô ta thôi! Bộ đội đặc chủng chó má gì, cái thói chỉ nói mà không làm! Nếu anh ta có thể đánh ngã ông đây, ông đây xem như phục! Nói miệng thì cái gì mà chẳng được!”. Tuy vừa rồi bị giật mình, cũng cảm nhận được hai ngón tay đâm về phía mình như dao găm, nhưng ngoài miệng Hứa Nghị vẫn không phục, cũng thật sự không phục.
Chưa giao đấu với Lục Bắc Kiêu, chưa thấy qua thực lực của anh, cậu ta chắc chắn sẽ không phục!
Đm! Chỉ biết chèn ép điểm kỹ thuật của cậu ta thôi!
Hứa Nghị càng nghĩ càng phẫn uất!
Đại đội đặc chủng có thể nào điều một đại thần trâu bò chân chính đến được không? Có thể đừng điều cái kẻ chỉ biết giả vờ này qua được không? Đúng là quét sạch thiện cảm của cậu ta đối với đại đội đặc chủng mà!
Hứa Nghị cậu ta bỏ gian tà theo chính nghĩa, không làm côn đồ nữa, chạy tới tham gia quân ngũ, không phải là vì có thể trở thành lính đặc chủng sao!
“Kiêu thần, thằng nhóc kia quá vô lễ, anh không cho cậu ta biết thế nào là lễ độ sao?!”. Tiểu đội trưởng lái xe nói với Lục Bắc Kiêu ngồi bên ghế phụ.
“Tiểu đội trưởng, nếu tôi đánh bại cậu ta, sau này cậu ta còn thi đấu thế nào nữa?”. Lục Bắc Kiêu nói, thật ra anh cố ý khiêu khích thằng nhóc đó đấy!
Cậu ta càng không phục, anh càng khiến cho cậu ta không phục, để cậu ta kiêu ngạo, phô bày hết bản lĩnh thật sự của mình, sau đó, một chậu nước lạnh lớn sẽ dội xuống…
Sĩ quan Lục nở nụ cười xấu bụng.
“Cũng đúng cũng đúng! Nếu anh ra tay, thằng nhóc kia sẽ tàn phế mất! Nhiều năm rồi chưa thấy tân binh nào lớn lối như vậy!”. Lúc nói chuyện, tiểu đội trưởng nhìn Lục Bắc Kiêu với ánh mắt cưng chiều: “Năm đó anh còn kiêu ngạo hơn thằng nhóc tân binh này ấy chứ!”
Tay không ngừng chỉ về phía anh ta, tỏ vẻ căm hận lắm!
Lục Bắc Kiêu cười haha.
Không nằm ngoài dự đoán chút nào, Hứa Nghị dành được giải nhất trong cuộc thi đối kháng!
Trong cuộc thi bắn súng tiếp theo, cậu ta càng đắc ý hơn, bởi vì bắn súng là kỹ năng mạnh nhất của cậu ta, hơn nữa chỉ cần tỉ lệ bắn trúng mục tiêu, không cần cái tên giả vờ giả vịt kia chấm điểm.
Tỉ lệ trúng mục tiêu của cậu ta là một trăm phần trăm!
“Trung úy Lục, thằng nhóc Hứa Nghị này là mầm mống tốt cho lính đặc chủng đấy! Sang năm tôi sẽ động viên cậu ta tích cực tham gia cuộc tuyển chọn của đại đội đặc chủng!”. Đại đội trưởng của Hứa Nghị nói với Lục Bắc Kiêu. Hứa Nghị đang được các chiến hữu vây quanh tán dương ở cách đó không xa, cậu ta nghe rõ ràng những gì đại đội trưởng nói.
“Đại đội trưởng, cái loại thi đấu bắn súng trẻ con này ấy mà, mỗi đội viên của đại đội đặc chủng chúng tôi bịt mắt cũng bắn trúng một trăm phần trăm!”. Lục Bắc Kiêu cất giọng nói.
Hứa Nghị nghe thấy anh nói vậy thì càng không phục, cầm khẩu súng trường kiểu 95 trong tay, hùng hổ đi tới!