Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 571 - Chương 571:

Chương 571:

Tính tình của cô lại thay đổi? Còn nói không quan tâm, anh làm sao mà tin được!

“Đừng hòng nói dối anh, rốt cuộc là có mang thai hay không?”. Lục Bắc Kiêu thúc giục.

Diệp Kiều đưa tay vỗ bụng, bĩu môi, khóc không ra nước mắt: “Không có! Anh mừng không!? Không biết có phải lúc trước bị bỏ thuốc làm ảnh hưởng đến nội tiết tố hay không, ngày hôm qua em tới tháng rồi…”

“Anh mừng cái gì?! Lúc trước kiểm tra nội tiết tố, không phải đều nằm trong phạm vi bình thường sao! Hay là em tự gây áp lực nhiều quá nên rối loạn nội tiết?”. Anh ân cần hỏi, cũng không vui vẻ bao nhiêu, càng không có chút hả hê nào!

Cô sắp phát điên rồi, bây giờ mãi không mang thai được, Lục Tiểu Cổn phải làm thế nào?

Thậm chí có đôi khi cô hoài nghi, trước kia không phải Lục Tiểu Cổn gạt cô, đúng là bé sẽ không đầu thai được nữa…

Hoặc có lẽ là thời gian của Lục Tiểu Cổn ở kiếp này giống với kiếp trước, Lục Tiểu Cổn sẽ là một em bé thế kỷ…

“Em cũng không biết! Anh Kiêu, chừng nào thì anh về?”. Cô mất mát nói.

“Địa chủ Kiều, xin lỗi nha, lần tới em muốn thu tiền thuế thì phải đợi đến năm sau, anh sắp lên đường đến Bắc Tân Cương rồi!”. Anh cười nói.

Diệp Kiều: “…”

“Ngoan, chuyện sinh con cứ thuận theo tự nhiên đi! Trước tiên em lo cho cơ thể của chính mình đã, hiểu chưa? Có đau bụng không?”. Anh dịu dàng trấn an cô, cũng quan tâm nói. Còn nhớ thằng nhóc lông vàng kia nói, cô đến kỳ sẽ đau bụng kinh, nhưng mà người làm chồng như anh vẫn chưa từng chăm sóc cô qua kỳ kinh lần nào cả!

“Ừm, tùy duyên…”. Cô nhẹ giọng nói: “Em khỏe, anh yên tâm! Dùng túi chườm nóng, không quá đau. Bắc Tân Cương lạnh như vậy, anh đến đó làm gì?”

“Huấn luyện! Nhưng mà, lần này thằng khỉ Diệp Thành kia gặp may, ở lại làm nhiệm vụ!”. Anh nói xong, sau đó lại khuyên bảo cô một trận, rồi không nỡ cúp điện thoại.

Diệp Kiều cũng không nỡ cúp điện thoại.

“Lục Tiểu Cổn! Rốt cuộc con muốn thế nào? Rốt cuộc muốn tới lúc nào? Chắc chắn lại đang dọa mẹ rồi! Thằng nhóc xấu bụng!”. Cô thở phì phò nói, nghe thấy tiếng động ở cầu thang, cô vội vàng ngậm miệng.

Người đi lên là u Dương, đưa cho cô mẫu phân tích dữ liệu khách hàng của quán trà sữa mà cô muốn.

Những cô gái trong “hậu cung” bình thường có vẻ đần độn vậy thôi, chứ ai cũng đều có dã tâm cả, quán trà sữa “Các Cô Ấy” không thể nào mãi mãi là cửa hàng có quy mô như hai căn nhà này được, bọn họ muốn làm lớn, phải mở chi nhánh, tương lai còn muốn mở đại lý!

Đầu tiên, cái bọn họ cần phải làm là mở một chi nhánh ở khu vực trung tâm thành phố vào mùa xuân năm sau, phấn đấu mở ba chi nhánh trước khi tốt nghiệp!

“Ngài Kiều, cô nói xem, tiệm của chúng ta tương lai có thể lên thị trường không? Mở cửa khắp nơi trên thế giới giống như Starbucks đó!”. u Dương nói với vẻ mặt khao khát.

“Sao không? Cũng không phải tôi để các cô mơ mộng hão huyền! Điều kiện tiên quyết là, trước hết chúng ta phải xây dựng thương hiệu và uy tín đã!”. Cô vô cùng tự tin nói.

u Dương nghe Diệp Kiều nói xong thì kích động đến mức ý chí chiến đấu sục sôi, định đi xuống lầu làm việc: “Đúng rồi, ngài Kiều, Hoa Nhụy xin nghỉ việc rồi, kỳ nghỉ đông của cửa hàng phải làm sao bây giờ? Hay là, tôi động viên mọi người nghỉ đông đừng về nhà ăn tết nhé?”

Làm việc ở tiệm trà sữa không kiếm được bao nhiêu tiền, cũng không có tiền đồ lớn lao, Hoa Nhụy học chuyên ngành tiếng Anh thương mại, dưới sự hướng dẫn của Diệp Kiều, cô ấy đã đi làm phiên dịch cho một công ty mậu dịch bên ngoài, cũng để cô ấy tích lũy kinh nghiệm làm việc trước, tương lai cô ấy cũng không thể chỉ làm một phiên dịch.

Hoa Nhụy cũng có “dã tâm” của chính cô ấy!

“Sau này những chuyện nhỏ nhặt này không cần nói với tôi! Còn nữa, đến khi tốt nghiệp, tôi cũng không cần cổ phần của quán trà sữa này nữa, bản thân các cô tự tung hoành đi. Hành trình của tôi cũng không phải là quán trà sữa nhỏ này!”. Nếu không vì mấy người họ, cô làm sao mà có tâm tư nhà nhã mở cửa hàng này.

Trung tâm mua sắm ở thành phố N đã khai trương, không đến một năm là có thể ăn lợi nhuận rồi.

Trung tâm thương mại của cô và bà Đỗ cũng sắp hoàn thành.

Số lượng người dùng đăng ký của Thiêm Dực đã vượt qua một triệu người trong vòng một tháng, số lượng nhân viên tăng từ sáu người lên hai mươi người, những người mà cô tuyển dụng đều là những người tinh anh trong ngành internet ở kiếp trước!

Về sự nghiệp, cô không lo lắng chút nào cả.

Chỉ lo đời này không có năng lực để bảo vệ Lục Bắc Kiêu và Lục Tiểu Cổn!

Ngày 14 tháng 2 năm 1999, lễ tình nhân, ngày 19 tháng chạp âm lịch, một ngày trước giao thừa.

Lục Bắc Kiêu đến Bắc Tân Cương rồi, không thể nào về ăn tết được, tết năm ngoái anh cũng không về, Diệp Kiều đã sớm quen, không trách móc câu nào cả. Nhưng cái tên đần độn Diệp Thành này, năm nay giẫm trúng cứt chó gì không biết, không đi Bắc Tân Cương thì thôi, con được phê ba ngày nghỉ!

“Em gái, ghen tị à!? Em cũng có ngày hôm nay! Đáng đời em trước đây còn khoe khoang tình yêu với A Kiêu trước mặt anh! Ngày hôm nay anh phải dằn vặt em đến chết!”. Diệp Thành ôm Hoa Nhụy ngồi đối diện Diệp Kiều, cười đê tiện, khoe khoang nói với Diệp Kiều.

Nói xong, anh lại hôn má Hoa Nhụy một cái.

Diệp Kiều tức giận đến mức đá cho anh một cú!

Lúc đó, ba người đang ăn cơm tối ở một nhà hàng, thấy hai anh em họ cứ đấu đá nhau, Hoa Nhụy vẫn cười, tình cảm giữa hai anh em họ thật tốt!

Lúc này, điện thoại di động của Diệp Thành reo lên.

“Không phải là lão Thái gọi tới chứ?! Đáng đời! Cho anh thể hiện này! Cho anh trải qua một lễ tình nhân tồi tệ luôn!”. Diệp Kiều đắc ý nói.

“Ngại quá đi, em gái, khiến em thất vọng rồi, không phải lão Thái, là anh em của anh!”. Diệp Thành cãi lại, cầm điện thoại đi nghe máy.

“Lại là cái nhóm hồ bằng cẩu hữu đó! Hoa Nhụy, sau này cô quản anh ấy cho chặt vào! Diệp Thành khốn nạn này á, nghĩa khí với bạn bè lắm!”. Trong trí nhớ của Diệp Kiều, trước đây Diệp Thành là một kẻ lưu manh, lúc ấy còn chưa trưởng thành, không biết đã có bao nhiêu người bạn gái!

Hoa khôi giảng đường, hoa khôi học viện, gì gì anh ta cũng từng quen cả rồi!

“Tôi cảm thấy anh Thành rất trượng nghĩa với anh em, cũng rất tốt!”. Hoa Nhụy cười nói.

“Má! Hoa Nhụy, bây giờ cô cũng biết dằn vặt ngài Kiều của cô rồi phải không? Con nhỏ này, cô là hậu cung của tôi đấy, Diệp Thành anh ta chỉ là quả bóng thôi!”. Diệp Kiều tức giận nói, tỏ vẻ cây cải trắng mình trồng bị con heo Diệp Thành kia ủn đi mất!

“Không có không có! Ngài Kiều, ngài đừng nóng giận mà…”. Hoa Nhụy vội vàng trấn an cô.

“Hoa Nhụy, em gái, mấy anh em của anh đang chơi ở tầng sáu, anh tới chào hỏi, quay lại ngay!”. Diệp Thành nghe điện thoại xong quay lại, nói với hai người.

Hoa Nhụy thì ngoan ngoãn nghe lời anh, Diệp Kiều lại buồn bực: “Hồ bằng cẩu hữu còn quan trọng hơn vợ với em gái của anh à?”

“Ngoan ngoan ngoan, chào hỏi xong sẽ về ngay!”. Diệp Thành vội vàng nói với Diệp Kiều rồi cầm áo khoác đi liền.

“Hoa Nhụy, ở trước mặt Diệp Thành cô có thể khí phách một chút được không? Đừng kiểu chuyện gì cũng nghe theo anh ta!”’. Diệp Kiều không thích nhìn dáng vẻ cô dâu nhỏ của Hoa Nhụy! Nhưng mà, chính cô ở trước mặt Lục Bắc Kiêu cũng trưng ra vẻ cô dâu nhỏ đấy thôi!

Cô không muốn thấy Diệp Thành sống tốt đấy!

Diệp Thành đến tầng sáu, ngày hôm nay là ngày sinh nhật của một người bạn, đang mở party!

Một đám cả trai lẫn gái đang chơi rất hăng này là cùng một nhóm.

“Diệp Thành, thật là trùng hợp!”. Nghe thấy có người gọi, Diệp Thành xoay người lại, suýt nữa không nhận ra đối phương.

“Anh Thành, đây là Thư Dư!”. “Thọ tinh” Hàn Mặc đi tới, giới thiệu với anh.

“Là cô Thư à!”. Diệp Thành cũng là một người thù dai, thật sự không biết cái cô Thư Dư này sao vẫn còn mặt mũi chào hỏi anh!

Sao Thư Dư lại không nghe ra sự châm biếm trong giọng điệu của Diệp Thành được chứ, cô ta nói: “Diệp Thành, chuyện lần trước, thật sự là một hiểu lầm…”

Bình Luận (0)
Comment