Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 572 - Chương 572:

Chương 572:

Kể từ sau khi xem mắt thất bại với Diệp Thành, Thư Dư lâm vào vòng luẩn quẩn xem mắt thất bại,không có một người nào có thể lọt nổi vào mắt cô ta, đối tượng hẹn hò của cô ta, bất kể nói về ngoại hình hay là gia thế thì ai có thể so được với Diệp Thành?!

Lúc này, nhìn Diệp Thành mặc áo sơ mi thắt cà vạt, áo vest dệt kim màu xám, áo khoác nỉ sẫm màu, anh tuấn phi phàm, khí vũ hiên ngang, cô ta muốn quay lại với anh biết bao nhiêu!

Cô ta nhớ rõ, lần đầu tiên Diệp Thành gặp cô ta là có thiện cảm, trách thì trách cái con Diệp Kiều đáng chết kia!

Thư Dư bảo anh đi cùng cô ta ra ngoài, đến một nơi yên tĩnh nói chuyện, bọn họ đến lan can tầng sáu của trung tâm mua sắm.

Diệp Thành muốn nhìn xem thử Thư Dư rốt cuộc muốn làm gì!

“Diệp Thành, tôi thật sự chưa bao giờ cảm thấy tôi xứng với anh!”. Thư Dư tỏ vẻ thành khẩn nói với Diệp Thành.

“Cho nên?”. Diệp Thành nhếch môi, nhìn cô ta, nghiêm túc hỏi.

“Anh đừng hiểu lầm tôi, tôi chỉ muốn anh đừng có hiểu lầm gì về tôi cả, không làm người yêu được thì có thể làm bạn bè bình thường mà!”. Thư Dư không biểu hiện rõ ràng ra, chỉ tỏ vẻ thành khẩn, sợ Diệp Thành hiểu lầm dáng vẻ của mình, sau này dễ dàng tiếp cận anh hơn.

“Chỉ chuyện này thôi à! Tôi còn tưởng cô có chuyện gì quan trọng nữa chứ…”. Diệp Thành sâu xa nói, híp mắt lại quan sát khuôn mặt xinh đẹp của Dư Thư, khóe miệng nở nụ cười như có như không.

Anh ta có ý gì?

“Còn có thể có chuyện gì quan trọng? Tôi cho rằng, giá trị thành thật của tôi ở trong lòng anh đã bằng 0 rồi! Làm bạn với anh, cũng sợ anh chê!”. Thư Dư lại nói. Trong lòng cô ta đang rất căng thẳng, cảm giác Diệp Thành dường như có hơi mờ ám với cô ta. Cô ta có hy vọng rồi phải không?

Cô ta đã nghe nói từ lâu rằng, trước khi tham gia quân ngũ, anh rất đào hoa.

Càng nghe nói, trước đây anh và cô em gái ngoài giá thú Diệp Kiều kia như nước với lửa!

“Đừng! Cậu cả Diệp tôi từ trước đế nay là một người thương hoa tiếc ngọc, thật sự không dám giấu diếm, ngày đó, tôi giữ thể diện cho em gái tôi thôi!”. Diệp Thành dựa sát vào tai Thư Dư, cười nói.

Diệp Kiều và Hoa Nhụy vừa đi cầu thang cuốn lên đến tầng sáu thì nhìn thấy Diệp Thành thân mật dán bên tai Dư Thư ở cách đó không xa.

Sắc mặt Hoa Nhụy nhất thời trắng bệch, quên cả bước chân, suýt nữa thì té ngã, cũng may Diệp Kiều lôi cô ấy ra ngoài!

“Ngài Kiều, cô gái đó, là ai vậy?”. Hoa Nhụy hoảng hốt hỏi.

“Không quan tâm là ai, Hoa Nhụy, cô là bạn gái của Diệp Thành, cô bước tới xé xác cô ta cho tôi!”. Diệp Kiều khí phách nói xong thì đẩy Hoa Nhụy một cái.

Cái con kỹ nữ Thư Dư này, lại còn có mặt mũi dụ dỗ Diệp Thành cơ đấy!

Hoa Nhụy bước tới trước mấy bước, còn quay đầu nhìn cô, tỏ vẻ không dám đi, Diệp Kiều trừng cô ấy một cái!

Cô biết, Hoa Nhụy vẫn không quá tự tin, nhưng mà cô ấy đã tốt hơn rất nhiều so với ba năm trước đây rồi!

Cô không bước tới, chỉ đứng tại chỗ, khoanh hai tay trước ngực, nhìn Hoa Nhụy bước về phía bọn họ.

“Diệp Thành, nơi này nói chuyện không tiện lắm, chúng ta vào phòng nhỏ từ từ nói chuyện, có được không?”. Thư Dư không muốn từ bỏ bất cứ cơ hội nào để bắt lấy Diệp Thành, thấy Diệp Thành lại tỏ vẻ mập mờ với mình, cô ta cũng dán bên tai anh, nhỏ giọng nói.

“Cô Thư, cô muốn nói gì với tôi mà phải tìm chỗ thuận tiện để nói?”. Diệp Thành cười tà nói: “Tôi sợ bạn gái của tôi biết thì không tốt lắm”.

Diệp Thành nói xong, sau đầu như thể có mắt, bỗng vươn cánh tay dài ra sau, kéo Hoa Nhụy nhút nhát đang đi tới vào lòng, thân mật ôm lấy, cười nhìn Thư Dư.

Nụ cười trên mặt Thư Dư cứng đờ, cô ta kinh ngạc nhìn cô gái ngọt ngào trong vòng tay Diệp Thành, đầu óc ong ong.

“Anh Thành, chị gái này là ai vậy?”. Cảm nhận được cánh tay cứng cỏi của Diệp Thành, Hoa Nhụy như được tiếp thêm sức mạnh, cười híp mắt nhìn Diệp Thành, lại nhìn về phía Thư Dư, và hỏi.

Bình Luận (0)
Comment