Diệp Thành làm sao có thể tìm một sinh viên gia đình nghèo khổ được?!
Bà cô lớn không tin đây là sự thật!
“Chị dâu, chị cũng không tin đúng không?! Lúc tôi vừa nghe nói cũng không tin! Chị nói xem, Diệp Thành đường đường là cháu trai trưởng nhà họ Diệp, làm sao có thể qua lại với một nữ sinh gia cảnh nghèo khó đến từ một nơi xa xôi được?! Cháu gái nhà tôi làm ở ngân hàng đấy thì nó không thích!”. Bà cụ Thư tỏ vẻ không thể hiểu nổi, bà ta nói với bà cô lớn bằng giọng rất lớn.
Trong phòng khách có không ít người nhà họ Hàn, bọn họ đều nghe thấy.
Bà cô lớn sao lại không nghe ra, bà cụ Thư này đang chê cười nhà họ Diệp bọn họ chứ!
Tiểu thư khuê các thì chê, kết quả lại đi tìm một nữ sinh viên, lại còn là nữ sinh nghèo khó ở vùng sâu vùng xa!
“Chị dâu, chị cũng đừng tức giận, thanh niên bây giờ đều tôn sùng cái gì mà yêu đương tự do đấy! Haha…”. Bà cụ Thư ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng giọng điệu đầy châm biếm!
“Em gái này, tôi không tức! Tuy tôi chỉ mới nghe nói chuyện này, cũng chưa xác định là thật hay giả, nhưng mà, ánh mắt của cháu trai tôi từ trước đến nay đều rất tốt! Thằng nhóc đó, con mắt sắc bén lắm, cô gái mà nó nhìn trúng chắc chắn sẽ không tệ!”. Bà cô lớn sao có thể để cho bà cụ Thư này chê cười nhà mình được!
Bà tươi cười đáp lại.
Bà cụ Thư như chết lặng, bà ấy không chỉ không tỏ vẻ tức giận, còn nhân tiện nói kháy cháu gái nhà mình nữa!
Khen ánh mắt của cháu trai bà ấy tốt, chẳng phải nói bóng nói gió rằng cháu gái mình không tốt, nên cháu trai bà ấy mới không để ý sao?!
Bà cụ Thư tức giận trong lòng!
Nhưng mà, chuyện này nói thế nào cũng không thể trở mặt trực tiếp, chỉ có thể nhịn!
“Cũng đúng, con cháu tự có phúc của con cháu! Chỉ là ấy, tôi còn nghe nói, gia đình cô gái đó bết bát lắm, quê cô ta là nơi từng xảy ra vụ án buôn lậu ma túy lớn gây chấn động toàn quốc đó! Nghe nói chỗ đó đàn ông đều hút thuốc phiện, đứa nhỏ mười mấy tuổi cũng hút! Cha và anh trai của cháu dâu tương lai nhà chị đều còn đang ở trong trại cai nghiện đấy!”. Bà cụ Thư hạ giọng nói với bà cô lớn.
Nghe bà cụ Thư miêu tả sinh động như thật, bà cô lớn lại chùng lòng!
“Em gái này, tin tức của cô nghe được từ đâu thế? Cái chuyện này không thể nói lung tung được đâu! Tôi không tin!”. Bà cô lớn cười haha nói, tuy trong lòng như đánh trống, nhưng cũng không thể khiến người ngoài chê cười!
Thằng khốn Diệp Thành này, rốt cuộc giở trò gì thế không biết?!
“Có tin hay không, chị điều tra đi là sẽ biết! Chị dâu, đây hoàn toàn là sự thật!”. Bà cụ Thư lại nói.
“Tôi nói này em gái, có phải cô vẫn canh cánh trong lòng về chuyện nhà họ Diệp chúng tôi không thể kết thông gia với nhà các cô không?! Xem mắt ấy mà, nào phải liếc mắt một cái là có thể nhìn trúng, không thích nhau cũng rất bình thường không phải sao? Hà tất phải tỏ vẻ không cam lòng?!”. Bà cô lớn trực tiếp công kích bà cụ Thư!
Bà cụ Thư ngây ngẩn cả người, khi sực tỉnh lại thì rất mất mặt, vội vàng cười làm lành, đổi chủ đề nói chuyện.
Chiều 30, hai anh em Diệp Kiều và Diệp Thành đang dán câu đối xuân ngoài sân, Diệp Kiều bưng hồ dán trong tay, không ngừng quở trách Diệp Thành, bên này lệch, bên kia không ngay ngắn, nói chung là toàn ghét bỏ!
“Hai anh em nhà này đúng thật là, hiếm khi thấy hai đứa nó hợp tác với nhau đấy!”. Hai bà cô đi vào sân, cô lớn và cô nhỏ theo sau, cô lớn và cô nhỏ thấy hai người họ đang dán câu đối xuân ở cửa phòng khách thì quả thật tò mò.
Diệp Kiều nhìn các bà các cô, nghĩ thầm, lát nữa còn phải tiếp tục hợp tác với cái tên Diệp Thành đáng ghét này nữa!