Tuy e dè Diệp Kiều, nhưng Thư Dư vẫn không cam lòng!
Lúc nghe nói cha và anh trai của Hoa Nhụy đều đã bị nhốt trong trung tâm cai nghiện, cô ta càng đắc ý hơn!
“Người nhà họ Diệp chắc chắn còn chưa biết Diệp Thành và Hoa Nhụy đang yêu nhau, nếu bọn họ biết, có thể chấp nhận cô ta mới là lạ!”. Thư Dư đắc ý nói: “Diệp Kiều có che chở Hoa Nhụy đi nữa thì có ích gì? Cô ta cũng không sửa được cái lai lịch không thể chịu nổi của Hoa Nhụy! Người nhà họ Diệp mãi mãi sẽ không chấp nhận Hoa Nhụy, chờ đó mà xem!”
“Nhóc con! Em không muốn để anh sống tốt có đúng không?! Mấy năm nay anh đối xử với em thế nào, em không có cảm giác chút nào sao? Cho dù trái tim em làm từ đá thì cũng phải bị anh nung nóng chứ?!”. Hai anh em đứng trong sân, giọng nói của Diệp Thành vang lên.
Lão tham mưu trưởng cau mày, nghĩ thầm, sao thắng khốn Diệp Thành này lại nói mấy lời buồn nôn thế nhỉ? Nghe như thể là chuyện chỉ nói giữa nam và nữ, lẽ nào…
Ông cụ lau mồ hôi.
“Bớt buồn nôn đi! Nói làm như anh đối xử với em tốt lắm! Em không rảnh nghe anh nói lải nhải!”. Diệp Kiều ghét bỏ nói.
“Anh đối xử tệ với em lúc nào đâu?! Về việc đó không phải em nói gì anh nghe nấy à?! Em nói Thư Dư không tốt, anh lập tức cắt đứt với cô ta đấy thôi?!”. Diệp Thành phản bác.
“Ngay từ đầu Thư Dư đã không tốt rồi!”. Diệp Kiều vặn lại một câu: “Diệp Thành, dựa vào sự hiểu biết của em đối với cái đồ thảo mai như Thư Dư, cô ta sẽ chia rẽ tình cảm giữa anh và Hoa Nhụy trong thời gian nhanh nhất, em dám cam đoan, ngày mai bà cô lớn sẽ biết! Anh cả, anh định giải quyết thế nào đây?! Làm sao bảo vệ Hoa Nhụy?! Mấy người bà cô lớn đều là cao thủ hết đấy!”
Diệp Kiều nói bằng ngôn từ sắc bén.
Lão tham mưu trưởng tinh tường nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, vừa rồi ông tưởng cháu trai lớn của mình có tình cảm gì đó với cháu gái của mình, tức giận đến mức muốn cầm súng nả cho thằng khốn này một phát!
May mà ông suy nghĩ nhiều rồi!
Nhưng, thằng nhóc Diệp Thành vô liêm sĩ này có đối tượng hẹn hò từ lúc nào?! Thế mà ông chẳng nhận thấy một chút động tĩnh nào cả!
Diệp Thành không thể không nghĩ đến những thứ này, anh còn hiểu rõ mấy các bà các cô nhà họ Diệp hơn cô, không chỉ vậy, người thân bên mẹ anh cũng đều là người lợi hại!
“Em gái, anh là đàn ông! Anh sẽ lần lượt tỏ thái độ với bọn họ! Diệp Thành anh muốn ở bên ai, bọn họ không can thiệp được!”. Diệp Thành nghiêm túc nói.
Diệp Kiều thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, rất sợ Diệp Thành rập khuôn theo đồng chí Diệp Thắng Huân, cha ruột của cô! Năm đó các bà cô cũng xen vào không ít!
“Đúng vậy! Chuyện này, quan trọng là thái độ và quyết tâm của anh! Hoa Nhụy cũng hiểu, em sẽ giúp hai người! Nếu anh dám phụ Hoa Nhụy, Diệp Kiều em sẽ là người đầu tiên không tha cho anh!”. Diệp Kiều lớn tiếng nói với anh một câu rồi đi mất.
Nhà chồng của bà cô lớn nhà họ Diệp họ Hàn, bà nội của Thư Dư và chồng của bà cô lớn xem như là anh em họ, là con gái của nhà dì của chồng bà cô.
“Chị dâu, nghe nói cháu trai nhà chị có đối tượng rồi?”. Bà cụ Thư đột ngột đến thăm vào sáng 30, bà cô lớn cảm giác bà ta có vấn đề.
Hàn huyên một lúc lâu, bà cụ Thư này mới đi vào chủ đề.
Thư Dư nào có thể tự mình nói với bà cô lớn!
“Ngày hôm trước tôi vừa trở về đại viện, không nghe gì cả…”. Bà cô lớn nghi ngờ nói.
“Chị không nghe gì à? Không thể nào?! Bà già tôi đây cũng nghe nói mà! Nói là Diệp Thành ấy, hẹn hò với một nữ sinh viên, đại học thành phố J!”. Bà cụ Thư cười nói.
“À…thế thì tốt, đại học J, trường đại học cao nhất mà!”. Bà cô lớn vui tươi hớn hở nói.
“Nhưng mà nghe nói, là một sinh viên nghèo khó!”. Bà cụ Thư dội nước lã.
Bà cô lớn đang nghĩ xem là con gái nhà ai ở thành phố J mà lại có năng lực thi đậu vào đại học J, nghe bà cụ Thư nói vậy thì tim chợt đập loạn một nhịp!