Trong băng tuyết màu trắng là cách ngụy trang tốt nhất.
Nghe Đại Ngốc nói, Lục Bắc Kiêu nhìn về phía của lính gác!
"Tôi đi xem một chút!" Đại Ngốc nói, bước chân đi về phía lính canh gác.
Đại Ngốc đi xa mấy chục mét, Lục Bắc Kiêu nhíu mày. Là lính đặc công được đào tạo bài bản và dày dặn kinh nghiệm, anh có quan sát nhạy cảm hơn người thường với không khí nguy hiểm!
Nói cách khác dường như anh đã ngửi được mùi nguy hiểm.
Thấy Đại Ngốc đã bò lên dốc nhỏ, anh vội đuổi theo!
Mượn ánh sáng sáng như tuyết, Đại Ngốc nhìn thấy một dấu vết đậm màu trên mặt đất, lập tức đào lên xích lại gần ngửi.
Là máu
Đồng thời anh ta cũng nhận ra động tĩnh phía sau, gần như không chút chần chừ xoay người theo bản năng tránh đi tập kích của đối phương. Anh ta lập tức quay người, trong tuyết con dao găm quân đội đi mộ đường lạnh lẽo trên không trung đâm về phía anh ta. Đại Ngốc né không kịp nhưng kịp thời giữ chặt được tay của đối phương!
Kẻ địch cao hơn anh ta, mặc đồ ngụy trang giống họ, mũi dao kia đặt dưới cằm anh ta, Đại Ngốc siết chặt tay hơn, kẻ địch cũng mạnh tay hơn. Lúc này trong tay kẻ địch của thêm một con dao găm, đâm về phía Đại Ngốc!
Thấy Đại Ngốc sắp không chịu nổi nữa, tiếng súng vang lên!
Lục Bắc Kiêu nổ súng bắn về phía kẻ đánh lén Đại Ngốc!
“Tất cả các nhóm chú ý, có xâm lược vũ trang!" Lục Bắc Kiêu nghiêm túc nói ra bộ đàm.
"Kiêu gia! Hơn nửa đêm đừng nói đùa chứ, không phải là Lão Thái đột nhiên diễn tập đấy chứ?!" Phương Trác tức giận nói.
"Mẹ nó ông không nói đùa với các cậu! Đã có lính gác hi sinh! Người châu u! Cao hơn tôi và Đại Ngốc một cái đầu, trên người mang theo ba con dao găm quân đội, mã tấu, súng lục kiểu 54 và một khẩu AK! Chắc chắn mẹ nó không chỉ có một người!" Lục Bắc Kiêu nghiêm nghị nói.
Lúc này mọi người mới tin tưởng không phải diễn tập mà là thực chiến!
Trời đất ngập tràn băng tuyết, một màu trắng bao la rộng lớn, có người trang bị vũ khí đánh lén!
Chỉ chốc lát sau chuông cảnh báo vang lên!
Lính canh gác trên cao liên tiếp bị sát hại.
"Bọn chúng muốn chiếm lấy chỗ cao, sống mái với chúng ta!" Trong doanh trại, Lục Bắc Kiêu nhìn bản đồ địa hình chỉ vào mấy chỗ cao nhất, trầm giọng nói, "Vương đoàn, mau cho lính canh gác rút lui đi! Muộn một phút sẽ có chiến sĩ hi sinh!"
"Trung úy Lục, cái này..." Lính gác sao có thể rời khỏi đường biên giới!
"Không có thời gian!" Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói, "Đội đặc nhiệm của chúng tôi sẽ đối đầu trực diện với chúng! Chỉ có thể như vậy!"
Đoàn trưởng do dự mấy giây mới gật đầu!
Lão Thái đã và đang triển khai chiến lược.
Đêm khuya, trong cánh đồng tuyết rộng lớn, kẻ địch mặc đồ trắng ngụy trang giấu mình trong tuyết, xung quanh yên tĩnh họ không rõ kẻ địch mai phục ở đâu, chỉ có thể ẩn nấp chờ đợi...!
Mấy chục phút sau, tiếng súng vang lên.
Cuộc chiến bắt đầu!
Sau khi xử lý tay bắn tỉa của đối phương, bọn họ lập tức phát động tấn công mạnh mẽ, đánh cho những tên này chạy tứ phía vào trong rừng!
Tổ Huyết Lam có mười thành viê, hai người một nhóm chia ra hành động, Lục Bắc Kiêu và Đại Ngốc một tổ.
Họ đuổi theo, ba tên mất tích, Đại Ngốc định chạy về phía trước đã bị Lục Bắc Kiêu giữ chặt, anh ta lấy súng từ eo ra, dựa lưng vào với Đại Ngốc.
Đạn từ trên người bọn họ bay tới, hai người lập tức cuộn tròn thành quả bóng, nhào trên mặt đất, vừa né tránh, vừa trốn sau một cái cây lớn!
"Các anh em! Nghe nói bắt sống người của Huyết Lang tiền thưởng càng nhiều!" Giọng nói ác độc phát ra từ phía sau bên phải của Lục Bắc Kiêu. Anh lập tức quay người, súng bắn tỉa trong tay không có ống ngắm, không có đầu ngắm, nổ súng chỉ dựa vào nơi phát ra âm thanh!