Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 583 - Chương 583:

Chương 583:

Một tiếng súng vang, tên lưu manh trốn ở trên đại thụ vừa mới mạnh miệng nói ngã từ trên cây xuống, phát súng này trúng giữa ngực gã, mấy giây sau gã mới chết!

"Đ*t!" Một tên khác tức giận nói, vừa nói xong đã thấy hối hận, một viên đạn bay tới may gã ta nhanh nhẹn vội thả tay ngã xuống tyết, tiếng động nặng nề phát ra, Đại Ngốc lập tức nổ súng theo tiếng phát ra!

"Đại Ngốc! Làm tốt lắm! Chú ý ẩn nấp!" Lục Bắc Kiêu vừa nói xong đã có đạn bay về phía Đại Ngốc, nhưng viên đạn này bắn vào thân cây.

Mạt cưa bay tán loạn xoáy thẳng vào mặt, Đại Ngốc đau đến nghiến răng, quay người bắn mấy phát vì tức giận!

"Bọn chúng xuống rồi, đuổi theo!" Lục Bắc Kiêu phát hiện bóng dáng chúng, lớn tiếng nói.

Đại Ngốc và anh đuổi theo không ngừng, trong núi rừng tiếng súng vang lên không ngừng.

"Chúng mày là ai phái tới! Rốt cuộc có nói không?!" Đại Ngốc bắt sống được một tên, đấm gã rồi nghiêm nghị chất vấn.

Tên lưu manh nói tiếng Tây Ban Nha, nghẹn ngào vì đau đớn.

"Mẹ nó nói cái tiếng chim gì vậy, tôi không hiểu!” Đại Ngốc tức giận nói rồi lại đá một phát!

Ngay lúc anh ta định nổ súng, cảm giác thái dương bị chặn lại, Đại Ngốc có chút mơ hồ, tên xã hội đen dưới đất cũng định đứng dậy, "Đừng nhúc nhích!"

Đại Ngốc ra vẻ định bắn, họng súng trên huyệt thái dương cũng chĩa vào anh ta.

Lục Bắc Kiêu từ trên cây nhảy xuống, đá vào tên chĩa súng vào Đại Ngốc! Đại Ngốc lập tức quay người, "Đại Ngốc! Mẹ nó ông đây hết đạn rồi! Yểm hộ tôi!"

Anh nói xong móc súng lục ra, toàn thân chỉ có một khẩu súng này!

Đại Ngốc ở cạnh yểm hộ anh, vừa nổ súng lại là một màn mưa đạn, yểm hộ giúp đỡ nhau.

"Tiểu Lục, cậu không sao chứ?" Nghe thấy tiếng thở dốc của Lục Bắc Kiêu ở phía sau, Đại Ngốc nhíu mày lo lắng hỏi.

"Không có! Tên ở hướng 11 giờ của cậu chỉ có một cây súng lục, mau đánh!" Anh trầm giọng nói, Đại Ngốc lập tức nổ súng một phát súng đích. Lúc này những thành viên khác cũng tới.

Trận chiến ác liệt này kéo dài vỏn vẹn 3 tiếng, tất cả bọn côn đồ ở biên giới đều bị giết.

"Xem ra bọn chúng là kẻ thù của chúng ta!"

"Chẳng lẽ là người từ k2?"

"Có thể! Trước đó không lâu báo chí nước ngoài đã đưa tin Bọ cạp độc chưa chết mà!"

"Kiêu thần, sao cậu không đi thế?!"

Thấy Lục Bắc Kiêu không nhúc nhích, Hà Phong nói, thấy một tay anh đang che tay.

Chết tiệt!

Mấy người khác cũng giật mình kinh sợ!

Kiêu thần đao thương bất nhập cũng trúng đạn!

"Tiểu Lục! Nhất định là lúc vừa rồi cậu yểm hộ cho tôi!" Dáng vẻ của Đại Ngốc như sắp khóc đến nơi ôm lấy Lục Bắc Kiêu.

"Mẹ nó cậu chết đi! Có buồn ói không thế?! Mẹ nó ai vì cậu chứ! Mơ đấy à!" Anh sợ Đại Ngốc sẽ áy náy nên nói với giọng điệu vô cùng ghét bỏ.

"Mau quấn lại cho tôi, tôi không muốn cụt tay!” Thời tiết lạnh cóng, khi vết thương lộ ra ngoài sẽ rất nhanh cóng, chết cóng không phải chuyện tầm thường!

"Cảnh cáo trước, nếu ai dám nói với vợ tôi chuyện ày, tôi sẽ để người đó giống tôi! Giữ bí mật! Không được để cô ấy biết có hiểu không?" Lục Bắc Kiêu lông mày cũng không nhíu lấy một cái, ý thức cũng rất tỉnh táo, ra lệnh với tất cả mọi người bao gồm cả Lão Thái.

Cánh tay của anh bị trúng đạn cũng may kẻ địch dùng súng ngắn, nếu không tay này của anh sẽ bị tàn phế mất.

Dù thế Lục Bắc Kiêu cũng rất phiền muộn, anh sợ vết thương này sẽ ảnh hưởng đến độ chính xác bắn súng của anh! Lãnh Tuyết đã kiểm tra xác định không bị thương đến xương cốt, nhưng nhất định phải phẫu thuật ngay!

Đêm đó máy bay trực thăng chở anh rời khỏi mảnh đất được bao trùm bởi tuyết trắng này....

"Sếp Kiều Kiều, cậu trẻ dẫn cháu đi ăn cà ra nhé?" Ban giám đốc vừa tan họp, đồng chí Đỗ Quân đã lập tức lấy lòng nói với Diệp Kiều ở bên cạnh.

"Mùa này còn có cà ra?" Bây giờ mới cuối tháng ba đấy! Diệp Kiều hỏi lại, cô vẫn đang chăm chú xem tài liệu trong bộ đồ công sở.

Bình Luận (0)
Comment