Chuyện này đối với Thư Dư mà nói đã không phải mất mặt đơn giản như vậy, đây là khoản vay 10 triệu tệ là cô ta cho vay. Lúc trước cô ta vội làm trò ngáng chân Diệp Kiều nên thủ tục công ty này thế chấp không đầy đủ!
Trước khi Diệp Kiều lên máy nhận được điện thoại của chị Ngô, cô không chút bất ngờ nào vì đã sớm nằm trong dự đoán của cô.
Lúc trước nghe Thư Đồng Thăng nhắc đến dự án này, cô đã đợi đến ngày Thư Dư bị lừa!
Dự án resort kia là một dự án chưa hoàn thành nổi tiếng ở thành phố J. Trên ngọn núi phía tây bắc của thành phố J, nó đã trở thành một ngôi nhà ma sau vài năm xây dựng dở dang, đã xảy ra nhiều vụ án mạng, ngân hàng không đấu giá được cũng chỉ có thể bỏ hoang.
"Thư Dư kia vừa lệnh cho bộ phận thu tiền đi tìm ông chủ!” Chị Ngô cầm ống nghe nhỏ giọng nói với Diệp Kiều. Làm trong nghề này không có quan hệ sao được, mặc dù chị Ngô là nhân viên nhỏ trong ngân hàng nhưng lần trước đã kể cho cô nghe không ít chuyện.
"Cô ta ngây thơ quá rồi!" Thời đại này internet không phát triển như mười mấy năm sau khi đó tất cả hồ sơ tín dụng cá nhân được kết nối với Internet, ông chủ này có thể đã sớm trốn đi với một khoản vay khổng lồ rồi. "Nhưng chị Ngô ơi, việc này cũng chỉ làm cô ta mất mặt chút thôi không ảnh hưởng gì lớn đến công việc của cô ta ở ngân hàng. Em thấy Quang Thái các chị sắp bị nhà họ Thư hủy rồi..."
"Không phải sao ?! "Chị Ngô tức giận nói, "Chị vừa nghe nói cô ta bị phạt không được cho vay trong ba tháng! Trong khoảng thời gian này cô ta đào được không ít khách đâu, để chị xem cô ta làm thế nào!"
Khoảng thời gian gần đây Thư Dư này rất "Ngoan", nhưng cô tuyệt đối không tin cô ta sẽ từ bỏ ý định!
Sau khi cúp điện thoại cô lập tức gọi điện đến phòng làm việc đội đặc biệt, phòng làm việc của trung đội Thái.
"Trung đội Thái sao? Em là Diệp Kiều!" Nghe thấy giọng của Lão Thái, bình thường đều là nhân viên hậu cần nhận máy. Diệp Kiều mừng thầm, nghĩ thầm chắc chắn họ đã về rồi!
Lão Thái cầm điện thoại trong tay, một cấp trên như anh ta thực sự sẽ không nói dối. Lúc đang lo lắng thì Đại Ngốc đến đưa báo cáo vừa tới cửa, anh ta ưỡn định kêu "báo cáo" đã bị Lão Thái ra hiệu cấm, Lão Thái cho anh ta vào phòng, nhét củ khoai nóng bỏng tay này cho Đại Ngốc!
Khẩu hình miệng nói "Diệp Kiều"!
Đại Ngốc trợn tròn mắt sợ hãi, "Này, này, này!"
"Anh Đại Ngốc?! Bên các anh xảy ra chuyện gì sao? Em nói một lúc rồi mà không ai để ý đến em, vừa rồi không phải là Lão Thái sao? Tại sao lại là anh rồi?!" Diệp Kiều trực tiếp chỉ trích.
Vừa rồi cũng nghe giọng của Lão Thái, anh ta không trả lời cô lại để cho Đại Ngốc nhận máy!
"Tiểu Kiều à, Lão Thái đi họp gấp rồi?" Đại Ngốc vừa nói dối mồ hôi đã tuôn như mưa, nghĩ đến việc nói dối Tiểu Kiều, anh ta càng khó xử hơn!
"Em không nói nhiều với anh nữa, anh Kiêu đâu? Anh nhanh bảo anh ấy nghe máy đi! Em đang ở sân bay sắp lên máy bay rồi, nhanh lên!" Có lẽ sĩ quan Lục phải quỳ điều khiển từ xa rồi! Về mà không gọi điện cho cô báo bình an nữa!
Người đàn ông này, thiếu kỉ luật!
"A. . . Cái kia a. . . Tiểu Kiều à, Tiểu Lục cậu ta hiện tại muốn làm sĩ quan huấn luyện, anh và cậu ấy không cùng một nhóm! Hiện tại anh cũng không biết cậu ấy ở đâu!" Sắc mặt Đại Ngốc đỏ lên, mồ hôi đổ như mưa vì lo lắng.
"Anh Đại Ngốc, lúc anh thấy anh ấy thì bảo anh ấy gọi cho em nhé! Em chuẩn bị lên máy bay!" Nhất thời Diệp Kiều không nghĩ nhiều, chỉ thấy tức giận.
Ôi chao, rốt cục thoát được một kiếp, Đại Ngốc vỗ vỗ tim, sững người một lúc rồi cúp điện thoại dứt khoát và nhanh chóng.
A Đông A Tây đi theo cô cô lên máy bay, lúc này PHS của cô lại đổ chuông, tên người gọi là số điện thoại cố định ở thành phố j.
"Vợ ơi, em đang ở đâu?" Giọng của Lục Bắc Kiêu vang lên. Diệp Kiều vội vàng đi đến bên cạnh.